Thời gian thoắt trôi. Tết Nguyên Đán đến vội vã hơn cả cách con người ta từ bỏ một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Chiếc xe taxi màu xanh lá dừng lại trước cửa hàng hoa May Mắn. Cô Tâm ăn vận bình thường với áo thun và chiếc quần jean ống đứng, một dáng vẻ khác hẳn với những khi cô đi bên cạnh Khánh Đan. Đứng nhìn bảng hiệu một lúc lâu rồi cô mới đẩy cửa bước vào.
Nghe tiếng chuông cửa kêu leng keng, người con gái đeo tạp dề màu hạt dẻ đang ôm một bó hướng dương liền quay qua nhìn. Cô Tâm mỉm cười, cười bằng cả mắt và cả tâm hồn. Khánh Đan mừng rỡ bước đến:
- Cô Tâm! Lâu ngày quá mới gặp cô.
Cô Tâm tiến đến gần, ngắm nhìn qua cửa tiệm nho nhỏ của Khánh Đan, rồi lại nhìn dáng vẻ bé nhỏ gầy hao của cô mà đau lòng. Cô Tâm hỏi:
- Cô vẫn còn ốm nghén à? Có ăn uống được chút nào không?
Khánh Đan đặt bó hướng dương vào xô nước rồi phủi tay lên tạp giề:
- Dạo này tôi đỡ hơn một chút rồi. Bác sĩ bảo đứa bé rất khỏe mạnh.
Cô tươi cười bước đến nắm tay cô Tâm:
- Cô cũng khỏe chứ ạ? Chúng ta không gặp nhau cũng lâu rồi nhỉ?
Trong cửa tiệm có chuẩn bị một chiếc bàn nhỏ kê bên cửa sổ cho khách ngồi đợi và uống trà. Khánh Đan cùng cô Tâm ngồi xuống, cô Tâm lại thở dài:
- Vâng, từ ngày tôi đưa giấy đến cho cô đến nay cũng đã ba tháng rồi. Tôi thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-gia-toc/3471372/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.