Sáng hôm sau, cuối cùng thì Khánh Đan cũng tỉnh lại. Nhìn thấy bản thân nằm trên giường và bị băng bó khắp nơi khiến cô vô cùng hoảng hốt. Tối hôm qua khi Huy Vũ rời đi thì cô gặp Đại Bảo. Thằng bé kéo cô đi muốn khoe với cô những món đồ chơi của nó. Ai dè lúc chạy ngang dàn đèn thì vấp phải sợi dây điện làm cho cả dàn đèn đổ sập xuống người hai cô cháu. Cũng may là cô phúc lớn mạng lớn nên còn toàn mạng.
Cô Tâm đang ngồi canh chừng ở bên cạnh, thấy cô động đậy liền mừng rỡ chạy đến bên cạnh:
- Cô chủ! Cô tỉnh rồi, cô thấy trong người thế nào?
Khánh Đan chớp mắt nhìn quanh phòng, chẳng thấy ai ngoài cô Tâm thì lòng buồn rười rượi. Cô Tâm có lẽ hiểu ý liền nói:
- Cậu chủ vừa rời đi cách đây vài phút. Cậu chủ đã thức canh cô cả đêm đấy ạ. Tôi khuyên bảo mãi cậu ấy mới chịu về nhà để tắm rửa nghỉ ngơi. Trên người của cậu chủ… vẫn còn dính má.u của cô luôn đấy ạ.
Nghe cô Tâm nói thế thì Khánh Đan đã thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Ít nhất không phải là anh vô tâm bỏ mặc cô bị thương mà chạy về bên Minh Trang. Cô mệt mỏi nhắm mắt để thả lỏng cơ thể đau đớn của mình. Cô cảm thấy không chỉ cơ thể này mà cả trái tim của cô cũng đang bị dày vò đau đớn. Cô rất muốn có cách nào đó để chuyện tình cảm rối rắm của ba người mau chóng kết thúc.
Huy Vũ không chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-gia-toc/3471364/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.