Khánh Đan đã bị cơn say vùi vào giấc mộng, đèn bật sáng như vậy mà vẫn ngủ rất ngon. Huy Vũ biết là cô thì nhẹ lòng biết bao. Anh bước từng bước không vững vàng tiến đến cạnh cô. Anh ngồi xuống dưới đất, đối mặt với gương mặt yên bình của cô. Trong lòng anh vẫn thầm trách móc:
- Ở nhà người lạ mà cô lại dám ngủ say đến mức này sao? Đúng là hư mà.
Trách thì trách vậy thôi, chứ thực lòng khi nhìn thấy cô say giấc anh lại cảm thấy rất bình yên. Anh khoanh một cánh tay lên giường, kê cằm lên. Tay còn lại của anh nhè nhẹ chạm lấy mái tóc Khánh Đan. Gương mặt cô được trang điểm không tì vết, đúng là khi không có vết bớt kia cô thật sự rất xinh đẹp. Anh di chuyển bàn tay chạm lên gò má cô, chẳng may sự động chạm này đã khiến cho nàng công chúa bàng hoàng tỉnh giấc.
Khánh Đan giật mình mở mắt nhìn, cả người cô lạnh đi vì tưởng bản thân vừa bị người lạ động chạm. Ánh mắt sợ hãi của cô làm Huy Vũ gượng gạo thu tay về, hai má anh đã ửng đỏ vì xấu hổ. Cô vội vàng ngồi dậy, lắp bắp hỏi:
- Sao… sao anh lại ở đây?
Anh ngượng ngùng đứng dậy, vì cơn say mà đứng không vững nữa phải ngồi thụp xuống giường. Cũng may mà có Khánh Đan đỡ nên anh không có bị ngã đè vào cô. Anh gượng cười đáp:
- Tôi… tôi say quá. Không biết căn phòng này đã có cô ở. Tôi… tôi sẽ đi ngay.
Huy Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-gia-toc/3471357/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.