Nhưng điều đó chẳng quan trọng nữa, kể từ khi bà Ánh Tuyết mắng cô thì cô đã hiểu ra bổn phận của mình đối với Trần Cao. Bùa hộ mệnh, cô chính là bùa hộ mệnh mà bà Ánh Tuyết đã chuẩn bị cho anh. Vì vậy nhiệm vụ của cô cho đến hết đời chính là giữ cho anh được bình an. Một lá bùa bình an thì có được yêu thương không? Hay mãi mãi bị cất kín ở xó xỉnh nào đó mà chủ nhân không quan tâm tới?
Huy Vũ thấy cô buồn mãi thì không đành lòng, anh buột miệng:
- Cô đừng có nghĩ ngợi làm gì. Tôi đi thiện nguyện đâu có phải tại cô đâu. Tại tôi muốn lấy điểm trong mắt cổ đông ấy chứ. Bị thương như thế này cũng tốt, mấy ông lão ấy sẽ cảm thấy tôi có thành ý hơn. Việc cứu cô chỉ là tình cờ thôi.
Ý anh là cô đừng áy náy, nhưng cuối cùng lại nói ra một đống từ ngữ khiến Khánh Đan hiểu nhầm rằng anh chẳng có ý gì với cô cả, cô chỉ là công cụ, chuyến thiện nguyện cũng chỉ là công cụ để cho anh dễ dàng bước lên vị trí tổng giám đốc hơn mà thôi. Cô băng lại vết thương cho anh rồi lạnh lùng đáp:
- Vâng. Tôi hiểu rồi.
Nói xong cô quay lưng bỏ đi ra ngoài. Cánh cửa vừa đóng lại, Huy Vũ đã tự vỗ miệng mình:
- Trời ạ! Cái miệng này nói gì vậy không biết.
***
Mùa đông lặng lẽ đến trong thành phố náo nhiệt từ lúc nào. Khánh Đan vẫn chăm chỉ làm việc của mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-gia-toc/3471353/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.