Trời trưa đứng bóng, Khánh Đan đứng dưới một gốc cây lớn để nghỉ mệt. Ba người đàn ông đi theo cô sáng giờ vẫn chăm chỉ thu dọn. Song Luân đang giúp người dân nâng đòn tay để lợp mái nhà. Huy Vũ và Bát Vĩ thì phụ người dân bê mấy bao xi măng xuống khỏi xe ba gác. Sau một buổi dọn dẹp thì đường xá đã trông đẹp đẽ hơn trước rất nhiều. Nhìn lại thành quả của mình, Khánh Đan vô cùng mãn nguyện, môi treo một nụ cười ấm áp.
- Cẩn thận cây đổ! - Bỗng có người thất thanh la lên.
Khánh Đan chưa kịp định hình xem ở đâu và có chuyện gì thì cả cơ thể đã bị ôm chặt lại. Đầu cô vùi vào trong lồng ngực của ai đó. Cả hai ngã nhào xuống sân, lăn mấy vòng. Cô chỉ nghe thấy như có cành cây đổ vào người mình, lá cây lạo xạo.
Mọi người ồn ào chạy lại, mỗi người một tay khiêng cành cây lớn ra khỏi ba người đang nằm bẹp dưới đất. Có một cành cây lớn đã bị gãy do bão nhưng hôm qua giờ treo trên cao và mắc phải dây điện nên không rơi xuống, bây giờ nó lựa ngay lúc Khánh Đan đang đứng thì rơi.
Khánh Đan mất hồn ngồi dậy, cô vừa được Huy Vũ ôm lấy, cả cơ thể không một chút xây sát, chỉ có anh là vẫn nằm vật dưới đất, mặt nhăn nhó. Phía sau anh là Bát Vĩ cũng nhăn nhó ôm vai. Quang cảnh náo loạn gì thế này? Cô không có đủ quan tâm cho cả hai, chỉ để ý đến Huy Vũ đang cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-gia-toc/3471350/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.