Khánh Đan đi rồi, phòng ngủ bây giờ hoàn toàn do Huy Vũ làm chủ, muốn làm gì thì làm, vô cùng tự do. Thế mà anh lại cảm thấy thiếu thiếu kiểu gì, lâu lâu lại vô thức nhìn về hướng ghế dài. Cô đã rời đi ba ngày rồi và ngày nào anh cũng mở tin tức để xem tình hình ở miền Trung ra sao. Như thói quen, anh mở bản tin lên theo dõi.
Tin tức: Đoàn thiện nguyện của các mạnh thường quân bị cô lập ở xã A, một vài người trong đoàn đã bị nước lũ cuốn trôi bị thương nặng. Mưa giông tiếp tục dai dẳng gây cản trở rất nhiều cho việc tiếp cận người dân vùng lũ.
Đọc đến đâu, lòng anh sốt ruột đến đó. Dẫu biết có khá nhiều đoàn thiện nguyện đi chuyến này, nhưng mà biết đâu trong đó có đoàn của Trần Cao, lỡ trong đó có người mà anh ghét-đến-tận-xương-tủy thì làm sao?
Sáng sớm hôm sau, bà Ánh Tuyết đang ăn sáng thì thấy con trai đi xuống, phía sau là gia nhân đang giúp xách va li. bà Ánh Tuyết ngạc nhiên, vội vàng hỏi:
- Con định đi đâu?
Huy Vũ đáp:
- Con đi miền Trung.
Mặt bà Ánh Tuyết ngỡ ngàng bật ngửa, sốt ruột hỏi:
- Con đi miền Trung làm gì? Ở ngoài đó chẳng phải đã có Khánh Đan đi rồi sao?
- Dù sao ở công ty cũng chưa có việc gì quan trọng. Con muốn đích thân đi ra miền Trung hỗ trợ mọi người, cũng nhân dịp này lấy thêm điểm trong mắt cổ đông.
- Không được. Mẹ không đồng ý. Việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-gia-toc/3471345/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.