Sau khi cô ổn định tâm lý hơn một chút, anh lập tức dìu cô xuống núi và trở về nhà. Minh Trang và cô chủ ngồi ở phòng khách thấp thỏm chờ đợi. Mặt mày ai cũng giãn ra một chút khi thấy cả hai trở về an toàn. Huy Vũ định đưa Khánh Đan lên phòng thay đồ thì Minh Trang cản lại:
- Sao anh phải làm việc đó? Anh nhờ cô chủ có được không?
Huy Vũ vì lo lắng cho Khánh Đan mà nhất thời quên mất giới hạn gái trai, quên mất việc mình đang ghét cô. Anh nhìn thấy Minh Trang sắc mặt không vui mới nhớ ra vị trí của mình, sau đó ái ngại nhìn cô chủ. Cô chủ cũng cảm nhận được sự phức tạp của mối tình tay ba này nên nhanh chóng thay Huy Vũ đưa Khánh Đan lên phòng thay đồ.
Nhìn thấy Khánh Đan lầm lũi im lặng bước theo bà chủ mà Minh Trang ghét đến gai người, vô thức lẩm bẩm:
- Cô ta lại thế rồi. Giống y hệt lúc còn bên Úc. Bình thường cô ta đến con chuột cống còn chẳng sợ vậy mà mỗi lần trời mưa là lại khóc lóc rồi ngồi run rẩy một đống, giả vờ tội nghiệp để người khác phải quan tâm. Anh đừng để cô ta lừa gạt, coi chừng chỉ là đang diễn để cho anh thấy tội lỗi mà thôi. Cô ta đâu có bị què cụt hay thần kinh bất ổn mà trời mưa không biết chạy vào nhà?
Huy Vũ đang chăm chú nhìn theo Khánh Đan đi lên lầu cùng cô chủ liền quay qua nhìn Minh Trang chằm chằm. Lần đầu tiên anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-gia-toc/3471334/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.