Khánh Đan xuất phát sớm từ nhà đi sau khi đắn đo suy nghĩ thật nhiều. Cô vừa muốn đấu tranh ở lại bên cạnh Huy Vũ bằng mọi giá, vừa muốn bỏ chạy không muốn phá vỡ hạnh phúc của anh và Minh Trang. Khi cô sắp bước vào thang máy bệnh viện thì bất ngờ Bát Vĩ xuất hiện, anh ta cười đểu, ánh mắt coi thường cô thấy rõ làm cô vô cùng khó chịu định đóng cửa thang máy lại không cho anh ta vào nhưng không còn kịp nữa. Bát Vĩ thấy nét mặt Khánh Đan tối tăm thì có vẻ rất hả hê:
- Em lên để chào tạm biệt Huy Vũ à? Có cần lịch sự đến thế không? Dù sao sự ra đi của em cũng chẳng có ý nghĩa gì với người như Huy Vũ đâu. Cậu ấy ngoài cái tính thích bay nhảy tự do ra thì trong lòng chỉ có mỗi cô gái tên Minh Trang kia thôi. Nói cho em biết, ngày mai Minh Trang sẽ về nước. Có lẽ bây giờ Huy Vũ đang vui đến nhảy cẫng lên trong phòng bệnh đấy. Em còn lên gặp cậu ta làm cái gì.
Khánh Đan Lườm anh ta, hơi thở gấp gáp nóng hổi vì trái tim đang bị hun nóng bởi sự tức giận và uất ức. Vừa hay thang máy mở ra, cô vội vàng rảo bước trốn chạy cái bộ dạng nhăn nhở tự đắc của Bát Vĩ thì bất ngờ bị anh ta nắm tay kéo giật về sau, người cô theo quán tính va mạnh vào tường. Mặt cô nhăn lại khi tấm lưng truyền lên cơn đau ê ẩm, Bát Vĩ thấy vậy thì cũng hơi sượng mặt một chút.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-gia-toc/3471313/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.