Trong không khí trăng thanh gió mát của buổi đêm. Hai người con gái nắm tay nhau đi dạo quanh khu vực họ đã sống và học tập. Mọi kỷ niệm theo tháng năm ùa về. Từ cái ngày họ còn là những cô gái non nớt bỏ nhà ra đi. Giờ họ đã trưởng thành, đã biết chịu trách nhiệm với những quyết định của mình. Họ nợ gia đình một lời xin lỗi. Họ tự nhận mình là những đứa con bất hiếu. Họ hổ thẹn với gia đình nhưng không hổ thẹn với tổ quốc, với bản thân và với người mình yêu. Ở đời, đâu có ai trọn vẹn cả nhân, nghĩa, hiếu, tình.
Họ dừng lại sau khi đã cảm thấy bàn chân thật mỏi. Thương khẽ vuốt mái tóc mượt mà của Ngọc. Dù sương, gió, nắng, mưa nhưng tóc nàng vẫn thật đẹp và mềm mại.
- Ngọc này. Chúng mình cùng tắm suối đi. Thương muốn ngâm dưới dòng nước này một lần nữa. Biết đến khi nào chúng ta mới trở lại nơi đây.
- Được, mình cùng xuống nha.
Họ chút bỏ toàn bộ vải vóc để trên bờ. Nơi này rất quen thuộc với họ. Nơi các nữ du kích thường rủ nhau xuống tắm. Các chiến sĩ nam tuyệt đối không được tới.
Họ cùng ngâm mình dưới dòng nước, dưới ánh trăng chiếu vào, họ thấy cơ thể của đối phương thật đẹp. Từ ngày xảy ra chuyện đó đến giờ. Họ chưa có cơ hội gần gũi nhau. Khi chưa biết đến sự va chạm thể xác nó khác với khi đã gần gũi nhau. Họ cũng là những người bình thường, cũng có khao khát, có du͙© vọиɠ. Với bầu trời đêm lãng mạn. Hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-duoi-anh-trang/269960/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.