Tên binh sĩ may mắn thoát thân đã về được đến doanh trại Lương gia báo tin dữ. Cả toàn doanh đều kinh hoảng đến bấn loạn, lập tức chạy đến thông báo với Lương Mẫn Doanh tiểu thư, người duy nhất còn sót lại của Lương gia nắm quyền trong doanh trại này. Lương Mẫn Doanh nghe tin xong cũng chấn kinh tột độ. Nàng nắm chặt cổ áo của kẻ báo tin, hoảng sợ thất kinh trợn to mắt hỏi hắn:
- Ngươi nói cái gì? Phụ thân ta và Kiều bá phụ...bọn họ thế nào?
- Bẩm...bẩm tiểu thư! Tất cả...bị phục kích.... đều chôn vùi trong đất đá ở Hoạt Thạch Cốc kia!
- Ngươi nói bậy! – Lương Mẫn Doanh như điên loạn đẩy mạnh tên binh sĩ vào báo tin kia rồi thét lên – Bọn họ không thể...không thể nào! Không thể nào đâu!
Tiếng hét kinh hoảng của nàng đã đánh thức Kiều Vũ Phi. Kiều Vũ Phi đúng là gặp vận thảm, liên tục như thế thương tích đầy mình. Vết thương cũ chưa hết thì vết thương mới cứ nối tiếp theo. Lúc này, nàng ngồi dậy, vận khí một chút để điều hòa thân thể sau đó mới bước ra ngoài xem thử Lương Mẫn Doanh và đám binh sĩ kia nói chuyện gì. Lúc nàng ra đến, thấy toàn quân Lương gia quì rạp xuống dưới chân Lương Mẫn Doanh. Lương Mẫn Doanh cũng như thế quì ở đó, vẻ mặt thất loạn hoảng hốt tột cùng. Kiều Vũ Phi chợt linh cảm bất an, bước đến nhìn Lương Mẫn Doanh, lo lắng hỏi:
- Lương tiểu...Mẫn Doanh, đã xảy ra chuyện gì? Mọi người như thế nào...
- Kiều công tử, Kiều sứ quân, đoàn người Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-chung-tinh/1172029/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.