Bốn người quyết định nghe theo gợi ý của ông chủ cửa hàng vũ khí, trước tiên đến khu rừng ngoài thành săn bắn, sau đó mang chiến lợi phẩm đến sở hối đoái Leon để đổi lấy kim tệ, dùng kim tệ kiếm được mua lễ phục để tham dự vũ hội của bá tước phu nhân Yordle, sau đó tìm cơ hội giúp Nhan Vi đánh cắp nhẫn sapphire của bà ta.
Về việc này, Nhan Vi than thở: Nhiệm vụ chết tiệt này phiền phức thật, ai không biết còn tưởng tôi đang chơi game online.
Cây cung mà Địch Tử Uyên nhận được, gọi là cung Thợ Săn, không thể nghi ngờ, mọi người đều ký thác kỳ vọng cao vào anh.
Trong khi ba người còn lại vẫn chưa hiểu thấu đáo dị năng của mình, anh chính là quân chủ lực săn giết thú hoang.
Năng lực nguyên tố là sức mạnh được thiên nhiên ban tặng. Tôi biết không nhiều, có lẽ cần dùng tâm để cảm nhận.
Dựa vào gợi ý của ông chủ, suốt quãng đường, gió nhẹ thổi qua, Hoa Việt vừa đi vừa cảm nhận những làn gió lướt qua tai. Anh ta cố gắng tập trung, đồng bộ tần số tinh thần của mình với tần số của gió.
Quả thật, thoạt nghe vừa trừu tượng vừa khó khăn, nhưng anh ta vẫn nghiêm túc làm.
Giữa chừng, Nhan Vi gọi anh ta vài lần, nhưng vì quá đắm chìm trong thế giới giao tiếp với gió, nên anh ta hoàn toàn không nghe thấy.
Nhan Vi gọi mãi không được, tức giận đập mạnh vào vai anh ta.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, bản năng phòng ngự khiến Hoa Việt lập tức quay phắt lại, nắm chặt tay cô ấy.
Trong không khí hiện lên những gợn sóng lờ mờ, cơn gió bao quanh anh ta ngay lập tức hóa thành một lưỡi dao vô hình, sượt qua má Nhan Vi, cắt phăng một lọn tóc mai của cô ấy.
Anh ta lập tức tỉnh táo lại, vội vàng buông tay và lùi bước, giữ khoảng cách với cô ấy. Dừng lại một giây, anh ta cúi đầu lo lắng hỏi.
“Không sao chứ Vi Vi?”
Nhan Vi thật sự kinh ngạc đến ngây người: “ĐM họ Hoa, game mới bắt đầu mà anh đã định mưu sát tôi? Anh có phải người không thế?”
“…… Xin lỗi Vi Vi, anh thật sự không cố ý.”
Thấy anh ta dường như muốn chạm vào mặt mình, cô ấy phẫn nộ đẩy tay anh ta ra.
“Cút, anh giết người xong thì xin lỗi thi thể, anh nghĩ người chết có thể tha thứ cho anh sao đồ khốn nạn!”
Hoa Việt thở dài, mặc cho cô ấy mắng, chỉ khẽ nói xin lỗi.
Địch Tử Uyên bèn đứng ra làm người hòa giải, ôn hòa khuyên nhủ:
“Bớt nóng đi Vi Vi, Hoa Việt không cố ý mà, lúc nãy anh ấy thất thần, hoàn toàn không biết đó là cô.”
Nhan Vi liếc anh một cái: “Nếu lúc nãy anh ta cho Kình Kình một dao, anh có thể xem như không có chuyện gì mà an ủi tôi như vậy không?”
“Ờ…… thì……”
“Quả nhiên anh do dự.”
Nghe vậy, Mạnh Kình thờ ơ đáp: “Đều là đồng đội, có thể bao dung thì bao dung một chút.”
“Nếu anh ta cho Tiểu Địch một dao, đúng lúc trúng ngay mặt Tiểu Địch, cô có thể bao dung không?”
“Nếu như thế thì không được, dù sao Địch Tử Uyên chỉ khuôn mặt là đáng tiền.”
Địch Tử Uyên đứng bên cạnh: “?”
Thôi, ít nhất Kình Kình cũng thừa nhận mình đẹp trai, đây là khích lệ công khai mà.
Tuy nhiên, so với chuyện ai cắt trúng mặt ai, hay ai đẹp trai hơn, rõ ràng Mạnh Kình quan tâm đến chính sự hơn.
Cô quay sang Hoa Việt, không nóng không lạnh mở miệng: “Anh học được cách kiểm soát năng lực của mình chưa?”
“Khoảng ba mươi đến bốn mươi phần trăm.” Hoa Việt đáp: “Gió rất khó điều khiển, nhưng tôi đã tìm được vài phương pháp.”
“Thế thì tốt, lát nữa vào rừng, anh tránh xa chúng tôi rồi luyện tập một chút đi.”
Tách ra là cần thiết, để tránh vô ý ngộ thương đồng đội.
……
Bốn người băng qua cầu gỗ chồng chéo ngang dọc, chọn đường tắt là đường thủy, thoáng chốc không ngừng hướng đến khu rừng ngoài thành, trên đường đi cũng tranh thủ làm quen với bố cục địa hình của tòa thành.
Dù bên trong thành náo nhiệt và phồn hoa, nhưng ra khỏi thành phải băng qua một vùng đất hoang vu rộng lớn, đi qua vài hồ cạn khô khốc mới dần thấy được bóng dáng của rừng cây và núi non phía xa.
Họ tiếp tục tiến sâu vào rừng. Càng đi vào trong, cây cối xum xuê rậm rạp, ánh sáng trên đỉnh đầu càng lúc càng mờ. Dù là ban ngày nắng đẹp, nhưng nơi đây chẳng khác gì màn đêm buông xuống.
Nhan Vi cảnh giác nhìn quanh: “Chỗ này nhìn qua là biết nơi nguy hiểm, thú dữ chắc chắn hay xuất hiện ở đây.”
Quả đúng như đạo lý cầu phú quý trong nguy hiểm.
Ngay lúc đó, Mạnh Kình lờ mờ nghe thấy tiếng sói tru kéo dài. Tiếng tru đó hình như cao vút hơn bình thường, mỗi lúc một dồn dập hơn, giống như có thêm nhiều đồng loại tham gia, tạo thành âm thanh cộng hưởng đầy áp lực.
Không chỉ vậy, bầy sói di chuyển nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ. Trước khi kịp thảo luận xem nên rút lui hay tiến lên, bọn họ đã phát hiện bầy sói chỉ còn cách mình chừng vài chục mét.
Những con sói này đang mài móng vuốt và răng nanh sắc nhọn, tư thế sẵn sàng tấn công. Bộ lông xám dựng đứng như kim châm, mắt đỏ rực ánh lên tia sáng, biểu hiện hung hãn rõ ràng.
Thoạt nhìn, ước chừng có hơn mười con.
Hoa Việt bình tĩnh đề nghị: “Chúng ta lùi lại một chút, cố gắng kéo dài khoảng cách để Tiểu Địch dễ bắn.”
Địch Tử Uyên gật đầu đồng ý: “Được, vậy thì…”
Lời còn chưa dứt, anh bất ngờ bị một lực xung kích mạnh mẽ từ phía sau đánh bật đến phía trước hơn chục mét, ngay sau đó Mạnh Kình cũng ngã nhào xuống đất.
Nhan Vi và Hoa Việt đứng bên cạnh suýt chút cũng bị ảnh hưởng. Hoa Việt nhận thấy tình hình không ổn, lập tức vòng tay ôm eo Nhan Vi, kéo cô ấy rời khỏi vị trí.
Lúc này hai người mới thấy rõ, ngoài bầy sói, trong bóng tối còn ẩn náu một con gấu xám khổng lồ cao bốn, năm mét, hung ác cường hãn, nó thậm chí chưa tới gần, chỉ gầm lên và đập vào thân cây mà đã tạo ra sóng xung kích gây sát thương.
Mà lúc này, mục tiêu của con gấu rất rõ ràng, chính là Địch Tử Uyên. Nó hoàn toàn phớt lờ Hoa Việt và Nhan Vi, nhào thẳng đến chỗ Địch Tử Uyên. Những bước chân của nó khiến cây cối xung quanh chấn động, lá cây rơi ào ạt.
Khó mà tin được, một cơ thể cồng kềnh như thế vậy mà có thể bật lên thật cao, với thế thái sơn áp đỉnh đáp xuống đất, lập tức sắp đập trúng Địch Tử Uyên.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, né tránh là hoàn toàn không thể. Địch Tử Uyên chưa kịp rút cung, Hoa Việt cũng không kịp đến hỗ trợ vì bầy sói phía bên kia đã lao vào tấn công.
Hai mặt bị giáp công, không còn đường thoát.
Có trời mới biết, tại sao vừa bắt đầu đã phải đối mặt với nhiệm vụ phụ cấp S thế này.
Mạnh Kình ngã ngay bên cạnh Địch Tử Uyên. Trong ánh sáng lờ mờ, bóng dáng khổng lồ của con gấu xám phủ kín tầm mắt cô, thời gian như bị kéo dài đến vô tận, tiếng ong ong vang lên trong đầu, cô chỉ cảm thấy máu toàn thân lạnh ngắt, nhưng đầu óc lại tỉnh táo một cách lạ thường.
Không gian xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh kỳ dị, giống như có ai nhấn nút tạm dừng. Tất cả tinh thần của cô đều tập trung vào con gấu xám. Quá trình này nghe thì phức tạp nhưng thực tế chỉ diễn ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc, cô như nghe thấy một tiếng rồng gầm sắc bén.
Như có kim quang chợt lóe trong đáy mắt, cô nghiến chặt răng, biểu cảm trở nên lạnh lùng đến tột độ.
Giây tiếp theo, hàng loạt cây cối trước mặt bị gãy đổ, chắn ngang đường lao tới của con gấu.
Như thể bị một sức mạnh nào đó ngăn cản, trước khi vồ xuống, con gấu đột ngột đổi hướng, bị hất bay sang một bên, rơi xuống mặt đất cách hai người một khoảng, đất đá văng tung tóe.
Mạnh Kình nằm trên mặt đất, thái dương đau nhói như bị kim đâm trong khoảng vài giây. Cảm giác khó chịu này rất rõ ràng, cô đoán có lẽ đây là ảnh hưởng của thuật ý niệm.
Quả đúng như lời ông chủ cửa hàng vũ khí nói.
Nhân cơ hội này, Địch Tử Uyên trở mình bật dậy, chiếc cung bạc cuối cùng cũng hiện nguyên hình trong tay anh, không có tên, anh chỉ còn cách dựa vào trực giác để ngắm, hướng vào con gấu, kéo dây cung.
Dây cung rung lên dữ dội, một mũi tên màu xanh bạc xuất hiện giữa không trung. Mũi tên lao đi với tốc độ xé gió, trúng ngay ngực con gấu xám, lập tức nổ tung thành một chùm quang vụ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]