Edit: OhHarry
Beta: Táo
Đúng như lời Ma Xuyên nói, Hạ Nam Diên rất ghét đám công tử ăn chơi người Hải thành. Tuy tôi không phải, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên khi gặp, thằng bé đã tự động phân loại cho tôi rồi, kể từ đó, dù tôi có thể hiện thế nào thì thằng bé cũng chỉ nghĩ tôi giả vờ giả vị mà thôi.
Cố ý hoặc vô tình, thằng bé bắt đầu ngăn không cho tôi với Ma Xuyên ở chung với nhau. Chỉ cần ban ngày tôi lên đền, thằng bé sẽ viện đủ lí do để nán lại điện chầu không đi. Kể cả bận thì thằng bé cũng sẽ sai Lê Ương đến đây làm kì đà cản mũi.
Có người thứ ba ở cùng, tôi và Ma Xuyên nói chuyện cũng không được tiện, với cả ban ngày thỉnh thoảng lại có tín đồ đến nên sau một tuần, tôi điều chỉnh thời gian đến gặp Ma Xuyên, chuyển sang tối mỗi ngày.
Nhưng thật ra buổi tối cũng có vấn đề.
Ăn cơm xong, để chắc chắn hai đứa trẻ không bất ngờ đến gặp thì cũng đã 8 giờ, mà Ma Xuyên thì không thể ngủ muộn hơn 10 giờ, nếu không anh sẽ buồn ngủ đến mức ngừng suy nghĩ, phản ứng chậm chạp, tương đương với việc mỗi ngày chúng tôi chỉ có hai tiếng ở riêng với nhau.
Dù ở Hải thành có nhiều đôi người yêu, các cặp vợ chồng không nhất thiết phải gặp nhau mỗi ngày, nhưng tôi và Ma Xuyên đã phải xa nhau hai tháng, vất vả lắm mới được đoàn tụ! Nghĩ tới đây, tôi lại thấy ấm ức trong lòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-mi-hoac/3379455/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.