Ma Xuyên đi một mình phía trước, còn tôi tụt lại phía sau cậu ta, luôn giữ khoảng cách tầm hai mét.
Từ lúc ra khỏi nhà Xuân Na, cậu ta không nói năng với tôi thêm lần nào và cũng không cho tôi dìu nữa, vết thương trên tay thì vừa đi, cậu vừa tự sơ cứu khẩn cấp được — quấn trực tiếp chuỗi ngọc Hòa Điền màu xanh lơ vào tay áo rồi cắm cành cây nhặt dưới đất qua, siết chặt để tạo áp lực cầm máu.
Dọc trên nền đất vàng là các chấm máu li ti nằm rải rác, khoảng cách ban đầu dày đặc, về sau có xu hướng giãn dần ra, chắc do quá trình cầm máu bắt đầu có hiệu quả.
"Còn bao xa nữa?" Đi được năm phút, tôi vẫn chưa thấy bóng dáng trạm y tế đâu, không nhịn được hỏi.
Ma Xuyên đi phía trước đột nhiên dừng lại, cậu ta kinh ngạc ngoái đầu nhìn tôi, chỗ ấn đường cau chặt, tỏ thái độ "sao cậu vẫn còn ở đây".
"Tôi biết đường, tôi tự đi được." Sau khi khéo léo bày tỏ nguyện vọng muốn tôi cút đi, không đợi tôi trả lời, cậu ta đã bước tiếp về phía trước một mình.
Không muốn tôi đi theo thì đừng chắn dao cho tôi chứ.
Tôi chửi thầm trong lòng, sải bước tới bên cạnh cậu ta: "Cái liềm ban nãy gỉ thế, nhỡ vết thương của cậu bị uốn ván thì làm sao? Trạm y tế chỗ các cậu có tiêm mũi này không? Hay đi bệnh viện nhé?"
Tôi hỏi một lèo ba câu nhưng hình như cậu ta không nghe thấy, đúng lúc này, ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-mi-hoac/3343073/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.