Nghe tôi nói vậy, khóe môi Xuân Na hơi rướn lên, để lộ ra nụ cười có chút ngượng ngùng.
Thấy cuối cùng cô bé cũng cười, tôi đứng dậy, bảo Côn Hoành Đồ đi vào theo mình.
"Anh tính làm gì thế?" Cậu ta ngoan ngoãn đuổi theo.
"Hóng hớt." Tôi rón rén tới chỗ cửa sổ bên hông nhà, ló ra nửa khuôn mặt dòm vào trong.
Côn Hoành Đồ học theo, cậu ngồi xổm dưới cửa sổ, chỉ để lộ ra mỗi đôi mắt.
Mùa đông không mở cửa sổ, âm thanh nghe qua lớp kính có hơi khó chịu, nhưng may là người bên trong nói to nên tôi cũng không cần mất nhiều sức để nghe rõ.
「Các người muốn bắt thì bắt tôi đi, tôi nhận hết sính lễ rồi, không trả lại được đâu!」Ngồi đối diện cửa sổ là một người đàn ông thô kệch khoảng ba, bốn mươi tuổi, khuôn mặt gã dữ tợn, trông không dễ dây vào.
「Mạnh Ân, Xuân Na mới mười ba tuổi, cậu sốt ruột thế làm gì? Trâu ngựa nhà cậu đâu thiếu, gia đình cũng ít người, chẳng lẽ lại không nuôi nổi một đứa con gái ư?」Người ngồi cạnh cửa sổ chính là Niết Bằng, chắc do ban nãy cãi vã gay gắt quá nên bây giờ giọng hơi khàn.
「Mẹ nó mất sớm, tôi vất vả nuôi nó khôn lớn thì sao làm hại nó được?」Người đàn ông tên Mạnh Ân hằn học nhìn Niết Bằng, nói, 「Con gái đi học có ích gì? Anh nhìn Văn Đóa đấy, đi học cái là phóng túng hơn, bỏ đi biệt tăm với gã người Hạ chẳng quay về. Đằng nào Xuân Na cũng phải lấy chồng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-mi-hoac/3343072/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.