Bến đò rất nhỏ, chỉ có một chiếc thuyền gỗ cũ kỹ đang đậu. Một nhóm người vây quanh mạn thuyền không biết đang thương lượng chuyện gì, Ma Xuyên vô tình ngẩng đầu lên, trùng hợp nhìn thấy tôi. Cậu ta sửng sốt một hồi rồi bước nhanh về phía tôi. 
"Cậu ở đây làm gì?" Cậu ta cau mày, giọng điệu lộ ra vẻ nóng nảy như thể rất kì thị sự hiện diện của tôi. 
"Tôi đi dạo loanh quanh thôi." Tôi lại nhìn ra sau lưng cậu ta. 
Cậu ta cản tôi lại, chỉ thốt hai từ ngắn gọn: "Về đi." 
Tôi tức đến bật cười, "Cậu có phân biệt được chó với người không thế? Tôi là người, không phải chó của cậu, không phải cậu nói gì là tôi sẽ làm nấy đâu." 
Tầm mắt giao nhau giữa không trung chừng như có thể trông thấy tia lửa phóng ra loẹt xoẹt. Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng này, đột nhiên có người bước tới gọi tôi. 
"Ê cậu em!" 
Tôi liếc sang, là Niết Bằng. 
Anh ấy đi tới chỗ tôi và Ma Xuyên, hoàn toàn chẳng nhận ra có gì kì lạ giữa hai đứa. Sau khi chào hỏi tôi xong, anh nói nhỏ với Ma Xuyên: "Đã chuẩn bị xong rồi." 
Tôi không biết bọn họ đang chuẩn bị gì, nhưng tôi có thể thấy được Ma Xuyên khá coi trọng chuyện này, vốn dĩ cậu ta đang muốn đuổi tôi đi, nhưng nghe Niết Bằng nói xong thì chỉ bỏ lại một câu: "Đừng nán lại quá lâu." rồi xoay người rời đi. 
Mọi người tụ tập trên bờ, ngoại trừ người chèo thuyền, cuối cùng chỉ có một mình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-mi-hoac/3330316/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.