Bầu không khí náo nhiệt, tưng bừng của lễ Đông Phong kéo dài đến tận buổi tối.
Trước đây khi mặt trời xuống núi, vào lúc hơn tám giờ, Bằng Cát đã sớm chìm vào tĩnh lặng từ lâu, ngoài đường không có mấy người đi bộ. Thế nhưng hôm nay, tại quảng trường lớn nhất trong làng, mọi người vẫn đang ca hát múa nhảy, nâng ly chúc mừng.
Từng chiếc bàn thấp được kê quanh lửa trại, ngoài rượu giúp làm ấm thân, trên bàn còn có một số loại trái cây sấy cùng với hạt hướng dương. Người dân Tằng Lộc túm năm tụ ba quanh bàn, vừa nói chuyện, vừa uống rượu với nhau.
"Ly này kính Bách Dận, hôm nay cậu ấy làm cho người Hạ chúng ta quá nở mày nở mặt." Nghiêm Sơ Văn nói xong thì cùng Quách Xu bưng bát rượu, kính tôi.
Một tay tôi ôm con chó trong lòng, tay còn lại vội vàng cầm chiếc bát trên bàn lên.
"Quá khen, chuyện nhỏ thôi ấy mà." Tôi nhấp một ngụm tí ti, vô thức lia mắt đến chỗ người đang ngồi ở ghế chủ tọa phía đông.
Ma Xuyên nghiêng đầu, đang trao đổi gì đó với Niết Bằng ở bên cạnh, thi thoảng lại gật nhẹ. Trong bầu không khí vui tươi này, tư thế ngồi của cậu ta vẫn không thả lỏng mà giữ nguyên vẻ uy nghi, nghiêm túc của một vị ngôn quan, sống lưng ưỡn thẳng tắp.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của tôi, vừa nói chuyện, cậu ta vừa chuẩn xác nhìn về phía bên này.
Tôi không tránh né, cách một đoạn xa qua lửa trại, tôi nhếch môi, giơ chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-mi-hoac/3330315/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.