Bà nội ơi, con về rồi này.
Diệu Đình vừa xuống xe đã bám cửa ấn chuông nhà bà nội inh ỏi. Diệu Đức xuống xe bước đến mở cửa ngõ. Chỉ chờ có thế, Diệu Đình phi ngay vào nhà gọi bà, nó càng gọi thì Diệu Đức càng không giữ nổi bình tĩnh. Anh ngồi lại chiếc xích đu ngoài sân đợi con. Tiếng con bé hét toáng lên rồi khóc nức nở.
- Ba ơi, sao bà nội lại có ảnh thờ giống mẹ thế kia?
Con bé sợ hãi ngồi xuống đất, gào khóc nức nở. Diệu Đức đi lại gần con gái, ôm nó vào lòng, khóe mắt cay cay.
- Diệu Đình à! Bà nội đã đi lên thiên đường gặp ông và mẹ rồi.
- Sao ba bảo bà khỏe rồi, ba nói dối.
Con bé gào khóc to hơn, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt bầu bĩnh hồng hào của nó. Nó buông tay không ôm ba mà nhìn đầy trách móc:
- Ba ơi, bà không yêu con nữa sao? Ba gọi bà về chơi với con đi, ông nội có mẹ chăm sóc rồi mà.
Diệu Đức bất lực nhìn cô con gái nhỏ gào khóc, anh ôm chặt con vào lòng vỗ về:
- Con gái ngoan, không phải bà không yêu con nữa mà đã đến lúc bà phải đi thôi.
Con bé vừa khóc vừa giãy nảy lên không chịu nghe, nó nhất quyết đòi bà nội. Anh ôm chặt con vào lòng, nhìn di ảnh của mẹ, ánh mắt anh đỏ hoe và dòng nước mắt nóng hổi thi nhau rơi.
Anh bế con bé đã ngủ thiếp đi vì mệt về phòng. Trong giấc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-hua/2517385/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.