Hai đặc vụ ra điều gật đầu đồng ý im lặng nhưng vẫn tủm tỉm cười khiến Trí Thành nóng mặt.
Diệu Đình bị gọi đi thì biết là anh chẳng làm sao cả nhưng chắc thấy cô không quay lại nên cho người đi tìm mà thôi.
- Anh về bảo anh ấy ngủ đi ạ. Tôi còn việc phải làm, sáng mai ngủ dậy là người hết khó chịu thôi.
- Đặc vụ Jones đã làm gì đắc tội với bác sỹ ạ?
Diệu Đình giật mình, bối rối, đứng bật dậy:
- Không có.
- Vậy sao bác sỹ lại trốn trong phòng không lên thăm khám cho bệnh nhân.
Chẳng thể từ chối, Diệu Đình đành đứng dậy nhận lời:
- Anh về trước đi, tôi đi pha cho anh ấy cốc sữa.
- Vâng ạ.
Trước khi rời đi, Diệu Đình vẫn còn nhìn thấy nụ cười trên môi đặc vụ ấy mà tự dưng thầm trách Trí Thành.
- Bác sỹ Đình, sữa của chị đây ạ.
Một nữ y tá vào phòng đặt trước mặt cô cốc sữa nóng.
- Chị còn cần gì nữa không ạ? Vị đặc vụ kia thật quá đáng, đã hết giờ làm của bác sỹ mà vẫn còn đòi hỏi nữa.
Diệu Đình mỉm cười:
- Anh ấy là người quen của chị.
- Người yêu phải không ạ? Em thấy mọi người nói anh ấy đặc biệt để ý đến chị và rất hay hỏi khi người khác vào thay băng hộ chị.
- Đi làm việc đi...yêu đương gì khi công việc đang ngập lên đến cổ chứ?
Diệu Đình cầm cốc sữa lững thững đi lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-hua/2517337/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.