Diệu Đình lảng tránh câu hỏi:
- Tôi về làm việc đây, lát anh ấy dậy thì các anh báo để bệnh viện cho người mang đồ ăn lên ạ.
- Nếu không là bác sỹ thì đặc vụ Jones lại không ăn đâu ạ.
Mặc dù đã bước vào thang máy nhưng Diệu Đình vẫn nghe thấy tiếng cười đùa của họ. Nhìn trong gương, thấy khuôn mặt mình đã đỏ bừng từ lúc nào.
- Tớ nghe nói đêm qua cậu ở cùng phòng với anh chàng đặc vụ người Việt Nam hả?
Vừa về đến cửa phòng, Diệu Đình đã bị Amanda tra tấn bằng màn hỏi cung mà không biết ai đã buôn dưa lê với nó.
- Nhìn cậu kìa, có vẻ đã bị anh chàng đặc vụ tán đổ rồi hả? Nhìn lạnh lùng vậy mà một chiêu đã hạ gục bác sỹ của chúng ta rồi, khâm phục thật.
- Cậu bớt lảm nhảm đi, có ăn sáng không?
Dù đã đánh trống lảng sang chuyện khác nhưng Amanda nhất định không chịu bỏ qua. Nó vẫn lân la gợi chuyện:
- Cậu quên người mình định tìm rồi hả? Quyết định yêu anh đặc vụ ấy thật không?
Biết chẳng thể yên nếu không trả lời bạn nên Diệu Đình đành ngồi xuống ghế, nhìn bạn chằm chằm:
- Anh ấy chính là người mà mình cần tìm.
- Ôi thần linh ơi...thật không hả? Vậy sao lúc điều trị cho anh ta thì cậu không nhận ra hả?
- Anh ấy khác quá nên mình nhất thời không nhận ra nhưng mình chẳng bảo cậu có cảm giác rất quen thuộc rồi sao?
- Và thế là...cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-hua/2517335/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.