Nghiêm nhấc bổng Thư lên, bàn tay run run sợ hãi giờ mới lấy lại được sự bình tĩnh. Cô ở tư thế này cao hơn anh, có thể nhìn anh thật rõ.Nghiêm không xác định nổi tâm tình của mình lúc này là gì.
Phần nhiều có lẽ là vui mừng, hạnh phúc, phần còn lại đầy phức tạp…“Anh tưởng…”Cô ôm cổ anh hỏi: “Tưởng gì cơ?”“Anh tưởng em nghe thấy hết lời anh nói với ông nội rồi. Anh sợ em thấy đau lòng mà rời bỏ anh.”Giọng anh khản đặc, đôi mắt tự tin thường ngày nhìn cô với vẻ lo được lo mất. Thư cảm động.
Cô nhắm mắt lại để nước mắt không tuôn rơi, làm cô trở nên yếu đuối hơn trước mặt anh.“Em không nghĩ ngợi gì hết.” Cô đặt lên trán anh một nụ hôn: “Em biết ông nội anh giấu vòng tay của em để uy hiếp anh, anh không thể không nói thế được. Anh muốn bảo vệ em.”Môi Nghiêm mấp máy muốn nói gì đó, nhưng anh lại im lặng.“Em ở đằng sau tấm gương trong phòng khách, nhìn thấy mọi việc diễn ra trong phòng.
Anh có thể nói dối được, nhưng ánh mắt tìm kiếm em khắp phòng của anh không dối gạt nổi em. Khi ánh mắt hai chúng ta chạm nhau, em đã biết rằng em không nên tin tưởng bất cứ điều diễn gì ra trong căn phòng ấy. Ông nội nhốt em trong căn phòng đầy camera.
Để ông nghĩ rằng em mắc lừa, em mới phải “diễn kịch” một chút. Ngay cả Hoài Hiên cũng bị em lừa.”Nghiêm ngồi xuống xích đu, để Thư ngồi trong lòng mình.
Bàn tay vững chắc của anh ôm hờ eo cô, nhưng cực kỳ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-hua-cua-anh/394887/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.