Khi Nghiêm ra khỏi nhà họ Phùng, trên mặt vẫn giữ vẻ bình thản như cũ, nhưng lòng đã dậy cơn sóng dữ. Anh đưa Nhã Linh đến đường giữa đường cao tốc, đoạn rẽ vào một lối khác.“Anh Nghiêm, sao lại dừng ở đậy vậy?”Cô ta nhìn khắp nơi xung quanh, chỉ thấy toàn đồng không mông quạnh.
Chỗ này có lẽ còn cách chỗ quay phim chụp rất xa.Giọng Nghiêm lạnh đi, thấm vào lòng của Nhã Linh, làm cô ta run lẩy bẩy:“Xuống xe.”“Anh Nghiêm… chỗ này…”“Tôi nói cô xuống xe.”Nhã Linh sợ hãi “dạ dạ” rồi vội tháo dây an toàn, ấn nút khóa cửa rồi buốt xuống.
Cánh đồng bằng phẳng không ngăn nổi cơn gió rét căm căm. Cô ta rút đầu vào trong chiếc áo khoác dày cũng không vẫn không chịu nổi, run giọng cầu xin:“Anh Nghiêm, chúng ta đi mau được không? Ông nội dặn anh đưa em về nhà cẩn thận mà.”Nghiêm hạ cửa kính xuống.
Nhã Linh có thể cảm thấy mình giống như kẻ chết trong đôi mắt đen đặc của anh.“Nhưng tôi không thích.” Anh nhếch mép cười trào phúng.“Ban nãy ông nội gán ghép chúng ta, anh không nói gì mà.”Nhã Linh giậm tay giậm chân một hồi. Cô ta không thể ngờ nổi mình lại bị đối xử như thế này.
Rõ ràng khi biết mình là ân nhân cứu mạng năm xưa, Nghiêm đã rất vui vẻ, thậm chí muốn chiếu cố cô ta cả đời.Nghiêm không chờ cho Nhã Linh hiểu hết hành động của mình. Anh nâng cửa kính lên, bỏ lại cho cô ta một câu:“Tốt nhất cô nên cảm thấy may mắn khi đã cứu mạng tôi năm xưa.
Ít nhất tôi sẽ không điên cuồng trả thù cô. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-hua-cua-anh/394886/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.