Thư vội đẩy người đàn ông đang đè trên người mình ra, rồi chỉnh lại bộ váy áo hỗn loạn. Uổng cho cô bấy lâu nay luôn nghĩ rằng anh là “chính nhân quân tử”. Nào ngờ… con ma háo sắc trong người anh chỉ chờ cô buông lỏng cảnh giác mà trỗi dậy.Nghiêm vừa ôm mặt vừa ngã trên ghế sofa.
Máu cam trên mũi anh chảy hơi nhiều. Minh Thư kêu thầm:“Không biết mình đã tạo nghiệp gì thế này cơ chứ?”Cô lật anh nằm cho nghiêm chỉnh, rồi để khăn dưới mũi anh. Quần áo trên người Nghiêm ướt hết. Cô cởi cái áo khoác sũng nước ra rồi bật lò sưởi. Ánh sáng tỏa ra từ chiếc đèn vàng chiếu vào Nghiêm, làm người anh “bốc khói”, trông vô cùng buồn cười.
Thư cứ nghĩ trái nghĩ phải, cảm thấy như thế này cũng không ổn. Mặc quần áo ướt đi ngủ rất dễ cảm lạnh. Cô thở dài, lại gọi vào số điện thoại của người quản lý khu nhà, nhờ ông đến xử lý giúp cho tên ma men này.Thay quần áo xong, nấu canh giải rượu cho đút cho anh… lật đật bao nhiêu chuyện cũng đã mười hai giờ đêm.
Cô nhìn đồng hồ, mệt nhoài úp người vào thành ghế. Mai cô phải đến đoàn làm phim nữa, mà đến giờ vẫn chưa được ngủ.Cô lại đạp cho Nghiêm phát nữa, rồi lầu bầu: “Đồ ma men! Đồ háo sắc! Nếu không phải anh say thì tôi sẽ thiến anh!”Thư đạp cái thứ ba. Lúc này người đàn ông say ngủ không nằm yên nữa.
Anh kéo cô ngã sấp lên người mình, rồi trở thân ôm trọn cô vào lòng.“Lại nữa.” Minh Thư bị ép sắp nát bấy, khổ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-hua-cua-anh/394875/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.