“Anh không sao chứ?” Minh Thư ái ngại đưa cho Hiên một tờ giấy ăn. Cậu ta tránh cô như tránh địch, cầm một tờ giấy khác.Cô càng ngày càng khó hiểu, ngắm thật kỹ.Quả thực cô chưa từng gặp cậu trai này. Hoài Hiên và Thanh Nghiêm cùng một kiểu người có khí chất, rất dễ nhận ra.
Chỉ có điều Nghiêm chững chạc hơn, còn người trước mặt cô thì tươi trẻ sáng sủa. Cả hai đều vô cùng nổi bật giữa đám đông, chỉ cần thấy một lần là sẽ khó quên.Thư đã bỏ qua nguyên nhân khiến mình so sánh cậu ta với Nghiêm.Hoài Hiên húp vội một hơp nước:“Thế này đi, Thanh Nghiêm, Phùng Thanh Nghiêm ấy.
Cô có biết chứ?”Thư rất ngạc nhiên khi Hiên lại nhắc đến người mình vừa mới nhớ đến trong đầu.“Anh quen anh ấy hả?”“Không chỉ quen đâu. Tôi còn phải hầu hạ cung phụng cậu ta nữa đó. Nếu như biết tôi đi xem mắt với cô, không khéo anh ta vặt đầu tôi mất.”Hoài Hiên vừa nói vừa nhắm tịt mắt lại vì sợ.
Cậu ta vốn là người phong lưu, khoác cái áo tiến sĩ làm việc ở viện Hàn Lâm để tác quái bấy lâu nay. Nghiêm vẫn thường chê bạn mình không có chí tiến thủ, xấu tính thành thói.Nhưng đấy chỉ là chuyện không liên quan đến anh thôi. Nếu dính đến anh, cụ thể là Từ Minh Thư thì… Hoài Hiên lắc đầu khi tưởng tượng đến khuôn mặt giận dữ của anh lúc ở bệnh viện.“Anh sợ anh ấy lắm hả?”Cậu ta gật đầu mạnh:“Sợ! Sợ chứ! Cô có biết không? Cái thằng nhóc mang cô đến khách sạn Diên Vỹ bị giẫm vào của quý cho không “ngoi” lên được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-hua-cua-anh/394874/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.