Minh Thư vội đưa tay ra đỡ lấy Nhã Thy, nhưng chỉ nắm được dải áo trên người cô ta. Một màu đỏ chói mắt lọt vào ánh nhìn của cô, trong khi Nhã Thy lăn theo bậc thềm, rồi ôm bụng nằm sõng soài giữa sàn.
Minh Thư lúc này mới hốt hoảng chạy xuống xem xét tình hình.Cô lắp bắp khỏi khi thấy máu từ thân dưới của Nhã Thy đang không ngừng chảy:
– Chị… chị có thai rồi?Trên trán Nhã Thy mướt mồ hôi, không giống như giả vờ. Cô ta túm lấy tay Minh Thư, đe dọa:
– Đứa nhỏ này có thể là con của Kiên. Nếu như nó có vấn đề gì, cô xong chắc rồi.Tay của Thư khựng lại giữa không trung, kèm theo một cảm giác đau sót nhè nhẹ bắt đầu len vào phế quản, ép lên lồng ngực.
Cô nhìn chị gái đang ngã trên mặt đất, chợt nghĩ: “Nếu như cô ta không có trên đời này, vậy thì…”Suy nghĩ đó nhanh chóng bị gạt đi. Minh Thư lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi cứu thương. Cô nhìn Nhã Thy… chị ta đã ngất lịm từ lúc nào.
– Tôi cứu cô không phải vì sợ Kiên, mà là vì tôi không muốn trở thành người giống như cô. Chị Thy, từ nhỏ chị đã có tình yêu của ông bà và bố, giờ thì có tình yêu của Kiên, chị không cần thiết phải khổ sở diễn kịch để hãm hại đứa em gái đã bị mọi người ruồng bỏ như thế này đâu.
***Bệnh viện thành phố chật kín cả người, một dãy hành lang la liệt những người đến khám bệnh. Minh Thư gọi cấp cứu, đưa Nhã Thy vào phòng tốt nhất, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-hua-cua-anh/394861/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.