Minh Thư đẩy cửa bước vào phòng, cánh cửa gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt, cùng với chiếc chuông gió kêu leng keng trong không khí… Tất cả gọi về một bầu ký ức ấm áp.Chỉ tiếc từ nay về sau, sẽ không còn ai cùng cô chia sẻ những niềm vui nhỏ nhặt này nữa.
Minh Thư nén nước mắt, cứ khệ nệ một bên lôi một bên xách Phùng Thanh Nghiêm vào trong nhà. Người anh bề ngoài trông khá gọn gàng, nhưng rất nặng. Hai tay Minh Thư tê rần mới khiêng được anh đặt lên chiếc ghế sofa cũ kỹ của nhà mình.
Cô làm xong, ngồi phệt xuống đất mà thở hồng hộc.Không biết thằng ranh này làm sao không chịu đến bệnh viện, mà cứ đòi đến số 7 đường Vĩnh Hòa kia. Nếu như không phải cô thấy chỗ đó có vấn đề, chưa biết chừng lúc này đây cả hai đã chết rục xương ở một nơi thần không biết, quỷ không hay rồi.– Nước… nước…
Người đàn ông trên ghế chợt kêu lên tiếng hai tiếng. Khuôn mặt anh có lẽ do mất máu nên lúc này trắng nhợt, trông rất đáng sợ. Cô rót một cốc nước, nhưng không cho anh uống ngay, mà cởi chiếc áo đẫm máu của anh ra.Chẳng trách chảy nhiều máu như vậy, hóa ra bị thương ở mạng sườn.
Chỗ này không quá nguy hiểm, tuy nhiên mất máu cũng cực kỳ nhanh.– Không đến bệnh viện!Phùng Thanh Nghiêm đột ngột nắm chặt tay Minh Thư. Bàn tay anh nổi đầy gân xanh, gần như sắp vặn nát cổ tay mảnh khảnh của cô.– Buông! Tôi không đưa anh đến bệnh viện! Tôi phải xử lý vết thương cho anh đã. Tôi không dọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-hua-cua-anh/394860/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.