Sau khi tra hỏi xong cả ba được thả ra. Cả Minh Thiên và Minh Thư đều quyết định sẽ ở cùng bà trong thời gian sắp tới. Để an ủi bà đồng thời cũng tránh việc bà nghĩ quẩn. Nhưng bà một mực nói không cần, bà còn kêu cả hai nên tập trung vào công việc, không cần phải suốt ngày ở cạnh bà như thế.
Nhưng cả hai người đều rất lo cho bà, Minh Thiên còn nghĩ đến trường hợp xấu nhất là kẻ đó lỡ như chưa tìm được thứ mình cần sẽ quay lại để tìm và diệt trừ luôn cả bà, nên anh quyết định thuê luôn vài người vệ sĩ đê bảo vệ bà.
Cả hai tính ở lại chừng một tháng nhưng bà cứ kêu cả hai về đi, không cần phiền phức như thế. Cả hai cũng hết cách, vì cũng có vài vệ sĩ nên ở cạnh bà nên mới yên tâm mà quay về.
Sau khi về nhà cô lập tức chạy lên phòng ngủ, ngủ một giấc từ 9 giờ sáng tới 2 giờ chiều. Khi cô thức dậy thì đi xuống lầu xem anh về chưa. Xuống lầu thì xe của anh đã đậu ở trong sân, cô đoán chừng giờ anh đang ở trong thư phòng. Cô nhanh nhảy chạy lên thư phòng.
Vừa mở cửa ra thì thân ảnh cao lớn mà cô nhớ nhung mấy ngày qua đang ở trước mắt cô. Anh đang ngồi trên ghế làm việc thì cô từ đắng sau ôm lẩy anh.
Anh quay lại nhìn cô, nở nụ cười ôn nhu nói: "Ngủ ngon không?"
Cô không đáp mà gật đầu nhẹ. Anh gỡ hai tay cô đang ôm trên cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-hua-bo-quen/3564041/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.