Cảnh tượng trước mắt khiến cho cô đờ người một lúc lâu, cô thật sự vẫn chưa nuốt trôi được khoảng khắc vừa rồi, quá nhanh quá nguy hiểm. Nhưng điều làm cô kinh hoàng nhất là bé gái đang nằm ở góc đường, thân hình bé nhỏ bê bết máu vô cùng thảm thương.
Chỉ vài phút trước cả hai còn đang nói chuyện với nhau nhưng... Tại sao... Lại xảy ra chuyện như thế này.
Cô quỳ ở đó thất thần một lúc, Minh Thành lên tiếng:
"Thư Thư... Em ổn chứ?"
Cô: "..."
Cô không trả lời mà cô cúi mặt xuống, nước mắt tuôn ra theo cùng đó là sự áy náy đối với cô bé đó. Anh cảm nhận được bờ vai bé nhỏ của cô đang run lên, anh nhỏ nhẹ nói:
"Ngoan, đó không phải lỗi của em. Đứa bé đó chắc hẳn không phải là vô tình gặp em mà là có sự sắp xếp."
Nghe anh nói thế, cô đột nhiên nhẫn mặt lên nói với anh: "Y anh... Là có người muốn hại em sao?"
Anh không nói gì chỉ gật đầu khẳng định lời cô nói là đúng.
Cô siết chặt cả hai tay, nước mắt chay ra nói với anh: "Tại sao chứ... Tại sao chỉ hại em mà lại lồi một đứa bé vô tội vào chuyện này chứ."
Anh nói: "Lũ muốn hại em không có tình người, chỉ cần vì lợi ích chúng chuyện gì cũng dám làm, huống chi chỉ là giết một đứa bé."
Cô uất hận nói: "Em nhất định phải tìm được chúng, em không thể để cô bé chết oan uống như vậy được. Anh...
Anh biết chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-hua-bo-quen/3564039/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.