Nam Dạ Huyền bắt lấy cổ tay của Vũ Bắc Nguyệt bắt cô đối mặt với mình rồi nhìn cô chằm chằm như nhìn thấu tận tâm can “Lừa gạt anh như thế em vui lắm sao Vũ đại tiểu?”
“Em không có.”
Nam Dạ Huyền cười nhạt trên môi “Hôm nay em phải trả giá vì dám lừa gạt Nam Dạ Huyền này.”
Nói rồi Nam Dạ Huyền đẩy Vũ Bắc Nguyệt ngã khỏi du thuyền, cô cũng bất ngờ trước hành động này của anh nên mở to mắt nhìn anh, cô hoảng sợ vô cùng thật không ngờ rằng anh thật sự ra tay với mình như thế.
Vũ Bắc Nguyệt hoang mang tìm nơi bấu víu vào thì chụp được cánh tay của Nam Dạ Huyền cả người cô lơ lửng bên ngoài du thuyền, cô nhíu mày gào lên “Nam Dạ Huyền anh đùa hơi quá đáng rồi đó.”
Nam Dạ Huyền cũng sững người lại không ngờ là mình có thể ra tay với Vũ Bắc Nguyệt như thế, nhìn thấy cô gặp nguy hiểm thì anh nhíu mày lòng dạ ngổn ngang nhưng vẫn cứng miệng lên tiếng “Ai bảo em lừa gạt anh làm gì, em phải nhận hậu quả thích đáng vì dám lừa gạt anh.”
Vũ Bắc Nguyệt nhìn sóng biển cuồn cuộn bên dưới thì lòng dạ nóng như lửa đốt nhưng mà một lúc sau cô ngẩng đầu lên nhìn Nam Dạ Huyền rồi mỉm cười lên tiếng “Vậy cũng tốt em có thể tự do đi tìm A Sở rồi, dù sao thì A Sở đã hòa mình cùng biển cả em có gì mà phải sợ nữa chứ.”
Nam Dạ Huyền đột nhiên cảm thấy xót xa trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-hoi-dap-cua-thoi-gian/2816041/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.