Khi Nam Dạ Huyền tỉnh lại đầu óc anh trống rỗng, anh chỉ nhớ được ký ức từ lúc gia đình bị thảm sát trở về trước và hoàn toàn quên đi chuyện đã xảy ra ở đấu trường cờ người Vọng Bắc và quên luôn cả những kỷ niệm bên cạnh Vũ Bắc Nguyệt.
Nam Dạ Huyền ôm lấy tấm ván gỗ kia trôi nổi trên mặt biển ba ngày ba đêm, ban ngày thì mặt trời rọi xuống như muốn thêu cháy da thịt anh, ban đêm thì nhiệt độ xuống thấp cả người ẩm ướt lạnh thấu xương tủy, không có một cái gì ăn để lót dạ, khát khổ cả cổ họng, mặc dù xung quanh toàn là nước nhưng lại không thể uống vì nước biển quá mặn càng uống chỉ khiến bản thân càng thêm khát và rát cổ họng mà thôi.
Thời điểm đó Nam Dạ Huyền cho rằng bản thân mình không thể cầm cự lâu hơn được nữa, anh nghĩ rằng mình cầm chắc cái chết trong tay rồi thì may mắn gặp được một chiếc du thuyền loại nhỏ du ngoạn trên biển và được cứu giúp.
Lúc lên chiếc du thuyền kia rồi Nam Dạ Huyền mới nhận ra người đàn ông cứu mình tên là Chu Minh, trước đây ba anh có ơn cứu mạng Chu Minh ông ta từng hứa sau này có hy sinh tính mạng cũng nhất định phò trợ Nam gia.
“Chú là Chu Minh có đúng không hả?”
Chu Minh kinh ngạc khi người thanh niên vừa được cứu dưới biển lên lại biết tên của mình “Cậu là ai? Sao lại biết tôi hả?”
Nam Dạ Huyền lên tiếng đáp “Cháu là Nam Dạ Huyền đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-hoi-dap-cua-thoi-gian/2816040/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.