Ầm!
"Ách ách, a, chết cái lưng của tui rồi, sao mà xui dữ vậy mà nè..." Cô than nhẹ, sau đó chống một tay lên để ngồi dậy thì... "hửm, cái gì mềm mềm đây???"
Một đạo ánh mắt sắc bén quăng lên người cô.
"Cô ngồi đủ chưa hả?" Hắn gầm nhẹ.
...."Anh đối xử với một cô gái yếu ớt như vậy hả?" Cô trợn trắng mắt nhìn Lâm Đại Sơn. Nha ~ cô mới trở về mà đã đụng phải thứ gì rồi đây? Trông thật... thú vị, nhưng có mùi nguy hiểm phát ra từ con người này, phải cẩn thật mới được.
Phụt!..... Tôi và Hạnh Hạnh phải vất vả lắm mới nín cười được. Cả hai đều không hẹn mà có cùng suy nghĩ 'Vi Vi à, cậu đừng làm vẻ mặt dường-như-đúng-rồi-đấy được không? Một cô gái có thể không thẹn thùng không xấu hổ đi chụp hình cảnh xuân của người khác giới thì có gì là không thể, có gì là yếu đuối kia chứ?'
Vi Vi lườm tôi và Tiểu Hạnh khi nhìn thấy bộ dáng muốn cười mà không dám của bọn tôi.
"Được rồi, được rồi tôi đứng dậy là được chứ gì!?" Cô cau mày lẩm bẩm rồi đứng dậy.
Giận. Như thế nào hôm nay hắn bị nhiều người khi dễ đến vậy.
"Nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây, các cô cũng quay về đi, ở lại đây trong thời gian dài cũng không phải là ý kiến hay" Trần Khải lành lạnh mở miệng nói, sau đó còn như có như không quăng ánh mắt lên trên người Phong Luyến vẫn còn bất tỉnh rồi mới xoay người bỏ đi.
Tôi lúc này hiểu ý mới nhớ tới trong tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-cua-gio/129961/chuong-3-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.