"Thiên Thiên, hóa ra cậu có năng lực gọi hồn à?"
"..."
Quác ... .......quác.......
Vì sao tôi có cảm giác như một vài con quạ đang bay ngang đây vậy?
"Ơ kìa? Ai đây?" Hạnh Hạnh không thèm để ý đến tôi nữa mà dời lực chú ý sang anh chàng bên kia.
Hình như nãy giờ hắn bị 'pơ' nên hai mắt hắn tăng thêm vài phần lạnh lẽo..... à tôi cũng không chắc lắm...uhm 'hồn ma' mà chắc không để ý nhiều vậy đâu. Vậy hắn đưa ra cái ánh mắt đó để làm gì nga~
"Cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi" Hắn nói nhưng mắt vẫn nhìn chắm chằm tôi.
Ực... Tôi cũng không chọc gì tới hắn, hắn nhìn cô như vậy làm gì.
"C.. Chúng tôi đi tham quan ... ách, nghe nói trong đây có ma nên bọn tôi ... hơ hơ Anh sống ở đây 'đã lâu' chắc cũng biết chuyện gì đang diễn ra chứ nhỉ? Ha?" Ngoài mặt thì tôi trả lời vậy thôi chứ trong lòng đang lôi 18 đời tổ tông hắn ra mà nguyền rủa, được rồi 'hồn ma' đại ca, đừng có chưng cái bộ mặt đen như cái đít nồi nữa, tôi muốn ra ngoài aaaaa... A, Hạnh Hạnh à bà là bạn tốt nhất nhất thân yêu nhứt nhứt của tui a, đừng có đọc suy nghĩ của tui à nghen..
Thế nhưng, bạn tốt nhất thân yêu nhứt của tôi đúng là đáng đánh đòn, rõ ràng là biết tôi đang 'cầu xin' bả đừng nói ra mà còn giương đôi mắt vô tội nhìn tôi chớp chớp vài cái, sau đó...
"Thiên Thiên, bộ bà có thâm thù đại hận gì với anh ấy hả? Vì sao lại nguyền rủa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-cua-gio/129960/chuong-3-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.