Đối thoại dừng lại, một lát sau tôi nghetiếng bước chân dồn dập tiến đến gần. Giữa lúc hoảng loạn, tôi thuận tay đẩy cánh cửa bên cạnh, tránh vào trong. Nghe tiếng bước chân đã đi xa, miệng tôimím lại, cuối cùng nhịn không được phá ra cười thật to, cười rồi lạicười, đương nhiên, cười chảy ra cả nước mắt. Khi đẩy cửa vào, tôi thấy anh ngồi trên chiếc xe lăn, nhìn ra ngoài cửa. Tôi nhẹ nhàng đến gần, hai tay ôm lấy anh từ phía sau. “Nhìn gì đấy?” Tôi dùng cằm cọ nhẹ vào mái tóc thơm mát của anh. Thân thể anh cứng đờ trong thời khắc thả lỏng ra. “Đến đây.” Bàn tay to của anh bao phủ lấy bàn tay tôi, ấm áp, bao dung. “Ngồi đây.” Anh kéo tôi, đặt tôi lên đùi anh. “Vừa nãy em đi xem mặt đấy.” Tôi nhìn anh dò hỏi. “Ừ.” Anh thu hồi ánh mắt, híp mắt lại nhìn tôi. “Bố em nói phải so sánh thì mới biết cái gì là tốt.” “Kết luận?” Khuôn mặt anh hiện lên ý cười như có như không, thật kỳ dị. “Anh tốt hơn một chút.” Tôi nuốt nước bọt nói. Trong nháy mắt như vậy, khuôn mặt anh lướt qua một tia xúc động. “Anh cảm động rồi sao?” Tôi đắc ý nâng mặt anh. “Nếu em cảm thấy nghĩ như vậy mình có thể tự tin hơn một chút thì em cứ nghĩ vậy đi.” Khoé miệng anh cong lên,anh kéo tay tôi, để lại một dấu vết trên đôi môi ấm mềm của anh. “Em nói xem, bố em là một người khôn khéo như vậy, sao lại sinh ra một cô congái khiến ông ấy lỗ vốn sạch sẽ thế này?” “Anh không nói thì không ai bảo anh câm đâu.” Tôi hung ác cắn vào cổ anh. “Em muốn mưu sát chồng à!” “Gì?” Tôi nhất thời ngẩn người. “Vừa nãy anh nói…” Ngón tay tôi chỉ vào nơi mơ hồ nào đó. “Không nói gì cả.” Anh hạ mí mắt, ôm chặt tôi. “Em đi du lịch nhé, đi chơi mấy tháng rồi hãy về?” Anh dụi đầu vào lòng tôi, nhỏ giọng nói. “Anh lại muốn gì đây!” Tôi nhảy dựng lên, cách xa một thước nhìn anh. “Việc trên thương trường em không cần xen vào.” Khuôn mặt anh vẫn không hề biến đổi. “Nhân tại giang hồ, thân bất vô kỷ”. Nửa vế sau của câu đó gần như đi cùng tiếng thở dài. “Anh cứ đối xử với em như vậy làm em tứcgiận đấy.” Tôi nói liền một mạch, trực giác và các mạch máu như va đậpvào nhau mạnh mẽ. “Anh đã tự mình làm và cho rằng mình đúng một lần, anh nghĩ anh còn có thể làm lần thứ hai nữa sao?” Anh bỗng như pho tượng, ngồi yên không động đậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc không nói. “Nếu vì sự khác lạ của em ngày hôm qua thì em xin lỗi không được sao?” Tôi nghẹn lời ngồi xổm xuống, ngẩng nhìn anh. “Không phải, em không cần xin lỗi.” Anhnhanh chóng cắt ngang lời tôi. “Anh không muốn em vì anh lại đi giaodịch thoả thuận với bất kì ai, đây là điều anh không thể chịu được.” “Anh…” Nước mắt ngấn đầy trong mắt tôi. “Thực ra anh cũng rất yếu đuối, rất giả dối.” Anh đành nhìn tôi. “Mọi việc sẽ tốt thôi, tin anh nhé, được không?” “Đương nhiên.” Tôi nín khóc mỉm cười, cọ cọ mặt mình vào gò má anh. “Khó chịu à?” Nhìn anh chống xe lăn đổi tư thế ngồi, toàn bộ thần kinh của tôi bắt đầu căng ra. “Một chút.” Anh nhìn tôi an ủi. “Bạch tổng,” Một người đàn ông gõ cửa dồn dập, sau đó nhanh đi vào. “Tiền đầu tư bên phía Mỹ đã về rồi.” “Đầu tư theo phương án B đi.” Anh thản nhiên nói ra một câu. “Toàn bộ!” “Toàn bộ?” Người đàn ông kia dường như cũng rất kinh ngạc. “Như vậy có quá mạo hiểm không?” “Toàn bộ.” Anh không quay đầu lại, đẩy xe lăn đến bên bàn làm việc. “Vâng.” Người đó thoắt cái đã biến mất như cơn gió, chỉ còn lại tôi đang trố mắt đứng nhìn và anh với vẻ mặt bình tĩnh mà thôi. “Ngây người gì nữa?” Anh buồn cười nhìntôi. Anh đặt cuốn tạp chí trước mặt tôi. “Anh nghĩ cái đầu loại IQ nhưem xem những loại như thế này tương đối thích hợp.” Anh nói xong liềnvùi đầu vào máy tính và đám tài liệu. Đó là tạp chí du lịch mà tôi vẫn luônthích, rất khó mua được ở trong nước, tôi kinh ngạc nhìn chồng tạp chíkia, ánh mắt lướt qua mu bàn tay gầy guộc lộ rõ gân xanh của anh, trênđó còn lờ mờ vết kim tiêm, đôi chân mềm mại ngủ yên ở phần thân dưới,trong lòng bỗng cảm thấy quặn thắt lại. Tôi ngồi bệt xuống, gối đầu lên chân anh, giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn cuộn mình dưới chân anh. Tôi như đang trên đường dạo chơi vô định. Tôi rất muốn nhìn thấy anh nhưng lạikhông dám quấy rầy anh. Tôi luôn cảm thấy anh hiện giờ giống như chuẩnbị thi đại học vậy, chỉ thi xong rồi thì chúng tôi mới có thể vui chơicùng nhau. “Lâm Phiên Nhiên…” Cách ba mét, một người con trai có thể nói là xinh đẹp đang huýt sáo gọi tôi. “Diệp Phi?” Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta. Tôi thầm nghĩ trong lòng: tên này càng ngày càng lưỡng giới. “Không sai, em vẫn nhớ anh. Anh vẫn còncho rằng trong mắt em chỉ có tên tiểu tử họ Bạch kia thôi chứ.” Anh tacuối cùng cũng đi đến trước mặt tôi, nhìn tôi bao quát. “Xin anh, anh có thể đừng cao như thế chứ!” Tôi dùng sức đè bả vai anh ta xuống. Ngày xưa khi tôi và Khải chia tay, nhìnthấy bạn của anh tôi đều muốn tránh thật xa, nhưng nhiều năm đã qua rồi, giờ gặp lại rồi thì lại giống như tìm được cảm giác gần gũi như khônghề xa cách như vậy. “Không phải vì em quá lùn, không xinh đẹp mới bù lại cho phần tốt đẹp A Khải sao.” Anh ta tiếp tục nhìn tôi coi thường. “Em thấy anh ngứa miệng rồi đấy!” Tôi đá một phát vào đùi anh ta. “Cẩn thận em nói với Sở Phong là anh trêu chọc em đấy.” “Sở Phong…” Diệp Phi vừa rồi còn múa may miệng lưỡi, nháy mắt vẻ mặt hiện ra một nỗi đau thương. “Diệp Phi?” Tôi lo lắng nhìn anh ta. Sở Phong là bạn trai của Diệp Phi,đúng vậy, ngày xưa hai người đó bất chấp mọi thứ ở cùng nhau. Lẽ nào, 4năm thật sự có thể thay đổi những lời thề non hẹn biển sao? “Sở Phong, anh ấy mất rồi.” Diệp Phi hít một hơi, miễn cưỡng nở một nụ cười. “Anh nói gì đấy!” Tôi lớn tiếng hỏi. “Sở Phong vẫn còn trẻ như vậy…” “Em từng nghĩ qua A Khải có thể cả đời ngồi trên xe lăn chưa?” Diệp Phi nhíu mày chăm chú nhìn tôi. Lòng tôi quặn đau, dù đã biết tất cả nhưng một câu của Diệp Phi vẫn khiến tôi không thể kiềm chế được. “Xin lỗi.” Diệp Phi ôm tôi, để kệ tôi nước mắt đầm đìa đầy mặt. “Diệp Phi…” Tôi đẩy anh ta ra. “Không cần lo lắng cho anh, Sở Phong ở đây.” Anh ta chỉ vào vị trí trái tim của mình. “Ừ.” Tôi lấy tay lau nước mắt. “Nhưng anh vẫn rất ngưỡng mộ em và A Khải còn có thể ở cùng một bầu không gian và yêu nhau.” Diệp Phi khoác vaitôi, rồi chầm chậm đi về phía trước. “Ừm.” Bỗng nhiên tôi cảm thấy bất luận thế nào tôi cũng sẽ không rời xa anh ấy nữa. “A Khải hiện giờ đang rất khó khăn, bêntrong nội bộ bị người bán đứng, bên ngoài bị người ta ác tính thu mua,sự việc đều xảy ra trong khoảng thời gian em đột nhiên rời khỏi và cậuta phải nằm viện. Bác trai nhất thời không chịu nổi đả kích liền ngãbệnh. Vì thế A Khải không còn cách nào khác phải tiếp nhận công ty.” “Em biết không, nếu công ty phá sản, nhiều nhân viên sẽ thất nghiệp, cho nên…” “Nhân tại giang hồ, thân bất vô kỷ?” Tôi trừng mắt nhìn Diệp Phi. “Thông minh!” Diệp Phi vỗ nhẹ đầu tôi. “Câu này là anh ấy nói.” Tôi nghĩ đến hành động hung dữ của mình hôm đó không chịu nổi cắn môi dưới. “Em không cần rời xa cậu ấy đâu, cậu takhông mạnh mẽ như tưởng tượng của em đâu.” Từng câu từng chữ nói ra Diệp Phi đều nhìn sâu vào mắt tôi. “Em sẽ không, sẽ không bao giờ nữa.” “Trước khi Sở Phong sắp chết vẫn luôn muốn A Khải tìm em trở về. Ha, hiện giờ tâm nguyện của Sở Phong đã đạt được rồi.” Nói xong, vẻ mặt của Diệp Phi cũng trở nên mơ màng. Sở Phong… Tôi nheo mắt nhìn ra xa, trongký ức hình ảnh anh ấy trắng bệch như tờ giấy, luôn lạnh lùng ngồi bêncạnh nghe Diệp Phi và A Khải chém gió tứ tung, thi thoảng gửi cho DiệpPhi một ánh cười. Anh ấy chết rồi, sinh mệnh đúng là rất mỏng manh, đột nhiên tôi bỗng cảm thấy lòng mình trống rỗng. Không chịu được, tôi bèn liếc mắt sang Diệp Phi đang ngây người bên cạnh, nào ngờ… “Sao anh lại cười kỳ dị vậy?” Tôi lo lắng không biết có phải anh ta nhất thời bị kích động nên thần kinh không bình thường. “Hả? Không.” Anh ta nhếch miệng, ép bỏ nụ cười bên miệng đi. “Không có?” “Ha… Anh…” Bỗng nhiên anh ta nhìn chằmchằm tôi đang sửng sốt, như nhớ tới điều gì đó, “Phiên Nhiên ngốcnghếch, chúng ta đi dạo phố đi?” “Sao em cứ cảm thấy anh không có ý tốt nha.” Tôi có chút chột dạ liền lùi lại hai bước. “Anh sẽ không hại em đâu, ha…ha…” DiệpPhi nói hai câu, nhịn không được liền phá ra cười ha ha, đến mức tôiphát cáu lên. “Em có biết… Ôi… Tên tiểu tử họ Bạch kia từng hỏi anhchuyện gì không?” “Chuyện gì?” Không chịu nổi sự cám dỗ bí hiểm của anh ta, tôi nhích lại gần cạnh anh ta. “Cậu ta hỏi anh là vào thời điểm kia thì nên làm như thế nào.” “Thời điểm nào?” Tôi mù mờ nhìn vào một điểm trong không gian. “Trên giường… Ôi…” Diệp Phi nhấn mạnh hai chữ đó bên tai tôi. Ngay tức khắc, tôi không biết mình có đỏmặt không nhưng cảm thấy mặt mình rất nóng. “Gì cơ…” Tôi ra vẻ điềmtĩnh, ném cho anh ta một ánh mắt coi thường. “Chúng ta phải giúp A Khải một tay, đúng không hả!” Diệp Phi tiếp tục nụ cười quỉ dị của cậu ta. “Làm sao… giúp…” Chữ cuối cùng gần nhưkhông phát ra tiếng, trong đầu tôi bỗng hiện ra hình ảnh buổi đêm vớinhững hướng chuyển động ấy. “Mẹ ơi, thật là lộ liễu, không được.” Ngữ điệu của tôi chấn động. “Nếu muốn có được hiệu quả ấy thì… màu oải hương được không…” “Đắt lắm.” “Khà khà, anh sẽ cho em vay, việc thành công thì A Khải sẽ thanh toán…” Giọng điệu anh ta gian giảo kèm theo tiếng cười đắc ý. … Màu oải hương… Tôi nhìn đồ nội y mỏng tang trước mắt, sau khi giặt sạch đang dần khô. “A.” Tôi cắn chăn cười ngốc nghếch một hồi, sau đó liền kéo chăn qua đầu. “Con gái?” Mẹ già nhà chúng tôi đang gõ cửa phòng tôi. Tôi vội vã xoay người, nhét đám “màu oải hương” kia vào ba lô. “Mẹ.” Tôi ra vẻ bình tĩnh chỉnh chỉnh tóc. “Con gái, gần đây con rất hay không ở nhà đấy.” Mẹ già nói cứ như uất ức lắm ấy. “Vâng, ra ngoài cho thoáng chút ạ.” “Con ở cùng bạn trai, không cần bà mẹ già này nữa rồi.” “Không phải đâu ạ.” Tôi suýt cười ngất đi, mẹ tôi sao lại nổi máu ghen cứ, thói gì vậy. “Quý bà à, địa vị giang hồ của mẹ hiệngiờ vẫn chưa thay đổi và mãi mãi cũng không thay đổi được.” Tôi hướng về phía mẹ khoa chân múa tay, dáng vẻ rất kiên định. “Điều mẹ tức giận chính là sao mẹ vẫnchưa được thấy con rể tương lai vậy?” Mẹ già nhìn tôi đang co một chânnằm trên giường, hầm hừ nói. “Người… người ta còn chưa nói là muốn con mà.” Tôi bắt đầu nghịch ngón tay mình, đúng là anh ấy vẫn chưa nói, vẫn luôn chưa nói đến. “Mẹ nuôi báo cô con rồi, điều này cònphải nói sao? Đương nhiên là phải mưu đồ rồi.” Mẹ già gõ đầu tôi giáohuấn. “Gần đây bố con cũng là lạ sao ấy.” “Ông ấy làm sao ạ?” Nhắc đến bố già kia, đầu tôi bắt đầu đau lên, tất cả những gì trước đó cứ như vở hài kịch ấy. “Ông ấy đối xử với con rể ta cứ tẩm ngẩm thế nào ấy, không biết có ý gì nữa.” “Con mệt rồi, không muốn đoán ý tứ của ông ấy nữa.” Tôi trề miệng. “Mẹ cũng chỉ quan tâm đến khi nào thì mẹ có thể gặp con rể thôi.” “Được, vậy để con sắp xếp một cuộc hẹn nhé.” Tôi phủ cả cái gối lên mặt mình. Lại qua hai ngày tôi thật sự khôngchịu nổi nữa, tuy một ngày nhận được nhiều cuộc điện thoại của anh nhưng tôi vẫn cảm thấy rất khó chịu, dù có thi đại học thì vẫn có thể gặp mặt mà. “Gặp em có phải rất ngạc nhiên vui mừngđúng không?” Tôi nhảy cả người vào phòng anh. Vừa nghe thấy hôm nay anhkhông đi làm, cả trái tim tôi như nhảy nhót lên. “A.” Thấy tôi, anh chống người, chầm chậm ngồi dậy. “Tối qua ngủ muộn…” “Anh cho rằng anh giải thích như thế thìem sẽ tha thứ cho anh à?” Tôi hung dữ nhào tới. “Cho anh nằm đấy, anhđừng có mà ngồi dậy.” Tôi chìa tay ra đè anh xuống giường. “Anh chỉ còn lại nửa cái mạng mà em cũng không dịu dàng yêu thương một chút à.” Anh nhe răng, không biết sống chết mà phản đối. “Vậy anh giả chết đi.” Tôi đặt chiếc gối ra sau phía sau lưng anh. “Mấy ngày không gặp anh, có cảm giác như xa ngàn thu không vậy.” Anh lại cười, nắm lấy tay tôi. “Anh bớt đùa giỡn em đi, anh xem anh đãgầy thành cái gì rồi.” Tôi nắm tay anh, vuốt ve gân xanh trên đó, so với anh trước kia đúng là khác quá nhiều. “Khụ…” Anh che miệng ho nhẹ, “Lại đây ôm anh chút nào.” Tôi xoay người, sà vào lòng anh, một cảm giác rất ấm áp, rất thân thiết. “Anh nhớ em, rất nhớ ấy.” Anh vùi mặt vào tóc tôi, khàn giọng nói. “Em cũng vậy.” Trái tim tôi như ngưng đọng lại, tôi không quen nghe anh nói những lời bộc lộ tình cảm, nhưng lại rất thích nghe. Trong không gian yên lặng, ấm áp, đôi môi mềm mại của anh chà chà làn môi tôi, thật mềm mại. Vô thức tôi nhắm mắt lại, cuốn theo sự tấn công của chiếc lưỡi mềm mại kia. Nụ hôn kích động, khẩn thiết, mang tính chiếm đoạt. Trong lúc mơ màng, dường như tôi quay trở lại trước kia, hai trái tim trẻ tuổi giữa rừng cây trong trường. Nụ hôn ướt át kéo dài ngừng lại. Khi tôi mở mắt nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của anh ngưng kết dừng trên khuôn mặt của tôi. Anh hướng về phía tôi, nói ba chữ không ra tiếng, nói rất chậm, tuy không có thanh âm nhưng tôi vẫn nghe thấy – Anh yêu em. Nước mắt không biết vì sao lại tuôn ra. “Cuối cùng anh cũng nói rồi.” Tôi đưa tay lau nước mắt. “Em cảm động rồi sao?” Anh rõ ràng đang mang vẻ mặt đắc ý, hàm răng trắng khiến tôi thấy loá mắt. “Cút.” Tôi xấu hổ quá hoá nổi giận, đấm vào ngực anh. “Ô –” Đột nhiên cảm thấy như thiếu không khí, đôi môi anh, hơi thở anh mạnh mẽ tiến đến…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]