Tôi xưa nay không phải là kẻ hay than thở ca cẩm về thời tiết, thế nhưng tôi lại căm ghét thời tiết London ghê gớm.
Đến cái nơi có thể làm đà điểu này, tôicứ có cảm giác mình đã thiếu mất một mảnh hồn. Tôi thường xuyên ngẩnngười vô cớ, thỉnh thoảng cũng rồ lên đi theo một đám bạn mới ra ngoàiphá phách….
Nghe nói ở London tuyệt nhất là được đứng trên một cây cầu đá cổ kính trong màn sương mù nhìn về phía bắc sôngThames. Vì thế trong tiết trời mù sương, tôi liền ra ngồi bên bờ sông ẩm lạnh, buông thả tâm trạng của mình.
Không thể không thừa nhận, lần thứ haitôi rời khỏi anh, tác động của tình yêu mới thể hiện ra sâu sắc, thứtình yêu ấy thật sự khiến tôi không sao chạy thoát.
“Khải, em yêu anh.” Tôi lẩm bẩm một mìnhvới dòng sông Thames không chút quyến rũ này. “Em không biết rằng mìnhsẽ nhớ anh đến thế.” Một giọt nước mắt long lanh lăn dài trên gò má,lạnh ngắt dưới cơn gió buốt rồi theo gió bay đi.
Cách đó không xa, một cậu bé tóc vàngđang ngồi xe lăn bên bờ sông lộng gió. Nụ cười điềm tĩnh trên môi. Mắttôi không tự chủ mà giật lên mấy cái.
Bởi vì cậu ấy cũng giống như Khải, con người xa lạ ấy trong mắt tôi bỗng chốc trở nên thân thiết lạ thường.
Tôi nhẹ nhàng bước đến bên một băng ghế dài gần đó lặng im ngồi xuống. Tôi cảm thấy như Khải đang ở bên tôi, mỉm cười nhìn tôi.
Không biết đã qua bao lâu, toàn thân tôilạnh ngắt đến tê dại. Cậu bé điềm tĩnh ngồi xe lăn bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-chia-tay-ngay-1-thang-4/41187/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.