Chương trước
Chương sau
Mẹ Nghiêm hơi ngạc nhiên, "Giờ này rồi con còn muốn đi đâu?"

Nghiêm Duệ nói: "Con đi tìm Dương Trúc."

Anh không buồn che giấu, bố mẹ nghe thấy đều rất hoang mang, dù sao trưa nay Dương Trúc cũng mới qua, sao bây giờ lại đi tìm thằng bé nữa rồi? Nhưng Nghiêm Duệ làm gì cũng luôn có lý do của bản thân. Anh thay giày xong ở huyền quan, mẹ Nghiêm mới ló đầu ra hỏi: "Chương trình cuối năm sắp bắt đầu rồi! Con không xem à?"

"Nếu về kịp thì con sẽ xem phần cuối, không kịp thì con sẽ xem phát lại với mẹ sau." Nghiêm Duệ nói: "Chẳng phải mẹ thích xem hai lần sao?"

Mẹ Nghiêm không tài nào phản bác được, chỉ có thể nói ra ý kiến, "Xem tối nay ý nghĩa không giống nhau mà."

"Bởi vì mọi người cùng xem với nhau ạ?"

"Đúng vậy, đêm nay là giao thừa."

Nghiêm Duệ xoay đầu lại, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Nhà chúng ta có ba người, Dương Trúc lại chỉ có một mình, con chia sẻ một người với cậu ấy được không?"

Mẹ Nghiêm bật cười, "Còn chia được kiểu đó à?"

"Được chứ ạ." Nghiêm Duệ nói: "Con đi trước."

"Đi đi." Bố Nghiêm kéo tay vợ, nửa đùa nửa thật nói: "Vừa hay chúng ta tận hưởng thế giới hai người."



Đêm giao thừa hơi khó gọi taxi, nhưng vận may của Nghiêm Duệ rất tốt, chỉ chờ mười phút đã có một chiếc xe lái đến. Từ nhà anh đến nhà Dương Trúc mất khoảng hai mươi phút, anh ngồi yên, đọc tin nhắn mà Dương Trúc gửi đến, nhắn từng câu từng câu trò chuyện. Đến khi xe tới gần nhà Dương Trúc, bỗng nhiên anh chen ngang một câu giữa cuộc tán gẫu, "Em ra được không?"

Dương Trúc mờ mịt trả lời anh, "Gì cơ?"

"Anh sắp tới nhà em." Nghiêm Duệ hỏi, "Em ra ngoài gặp anh được không?"

Đột nhiên bị ném một quả bom tấn vào đầu, Dương Trúc nhảy dựng lên từ ghế, động tác quá mạnh khiến hộp nhựa đựng vỏ tôm để trên bàn bị hất xuống đất. Cậu cáu kỉnh chửi một tiếng "Đệt", vội vàng trả lời Nghiêm Duệ "Được được được", sau đó gào a a a nhảy trên đất ba lần, lại nện mạnh lên bàn hai cái mới ngồi xổm xuống, cười ha ha quét rác đi.

Nhanh nhảu quét sàn nhà sạch sẽ xong, Dương Trúc vội vàng gửi tin nhắn cho Dương Mai, "Yểm hộ cho anh phát!"

Dương Mai: "Yểm hộ cái gì?"

"Anh muốn xuống! Không đúng, anh muốn ra ngoài!" Dương Trúc phấn khởi đánh chữ, "Đừng để bố mẹ phát hiện ra anh!"

Tối nay vẫn có thể được gặp Nghiêm Duệ sao? Sao lại may mắn thế này! Đây là món quà lớn gây sốc gì vậy? Dương Trúc không nói gì cả, chỉ đánh chữ lộn xộn, giống như khoe khoang với Dương Mai: "Anh có người phối hợp."

Dương Mai nghi hoặc, "Người phối hợp cái gì cơ?"

Chỉ là một lỗi đánh máy thôi mà em cũng không tự tìm ra được à? Dương Trúc không giải thích, chỉ thúc giục cô, "Yểm hộ giúp anh chút, anh muốn xuống tầng!"

Dương Mai mượn cớ đúng lúc tiết mục cuối năm này có thần tượng của cô để điều chỉnh âm lượng to hơn. Dương Trúc vọt qua phòng khách trong tiếng hát đinh tai nhức óc, chạy vội xuống nhà. Khi chạy qua bếp, cậu lùi lại, trong tủ lạnh có sủi cảo của cậu, chẳng phải là cơ hội tốt vừa hay mang đi tặng Nghiêm Duệ sao?

Chỉ cần trong bếp nhỏ tiếng đi một chút thì trên tầng hai sẽ không nghe thấy. Dương Trúc ngứa ngáy khó nhịn, tay cũng ngứa, xoa đến mấy lần, cuối cùng vẫn lặng lẽ mở tủ lạnh, lấy thành quả lao động của mình ra.

Mấy phút đồng hồ cuối này, hiếm khi Dương Trúc không oanh tạc WeChat của Nghiêm Duệ. Đến khi Nghiêm Duệ đứng trước cửa nhà cậu rồi, gửi cho cậu một tin nhắn thông báo, một lúc lâu sau, Dương Trúc mới lén lút phi ra, hai mắt sáng rỡ, nhưng biểu cảm lại vừa xấu hổ vừa xen lẫn tức giận.

Nghiêm Duệ mặc áo khoác dài, vạt áo lay động giữa gió đông, ánh mắt anh nhẫn nại, biểu cảm ôn hòa, trông có vẻ dịu dàng và trầm tĩnh dưới ánh đèn đường xa xăm.

Gương mặt anh ấy như đang phát sáng vậy. Dương Trúc vô thức nghĩ thầm.

Nghiêm Duệ nói: "Qua đây."



Dương Trúc đẩy tay nắm cửa, ngoan ngoãn đi tới. Nghiêm Duệ kéo cậu vào lồng ngực, ôm một lát trước rồi hỏi: "Ôm ở đây sẽ không bị người nhà em thấy chứ?"

Ôm cũng đã ôm rồi! Bây giờ chẳng phải là tiền trảm hậu tấu sao? Dương Trúc méo miệng mấy lần, cuối cùng vẫn kìm chế không nổi mà buồn cười, trong lòng cứ tứa ra mật ngọt, cậu rúc vào ngực anh lắc đầu.

"Muốn theo anh ra ngoài không?" Nghiêm Duệ hỏi: "Tìm một chỗ ngồi, hoặc là đi vài vòng?"

Dương Trúc lại lắc đầu, ngẩng đầu lên nhìn anh chăm chú.

"Anh giúp em một việc trước được không?" Cậu mất mặt nhỏ giọng hỏi.

Cậu đã nấu được một nửa sủi cảo, lúng ta lúng túng, Nghiêm Duệ nhìn thấy chiến trường nát bét, trong số khoảng hơn chục cái sủi cảo thì chỉ có năm cái là chìm xuống như dự kiến, những miếng sủi cảo trắng nhởn yếu ớt trôi nổi trong thứ nước dùng có màu sắc kỳ dị. Dương Trúc chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu trong bếp, nấu nướng chỉ dựa theo cảm tính, cảm giác cần bỏ muối thì bỏ một thìa, cần thêm nước cốt gà thì thêm một thìa nữa. Thấy nấu sủi cảo sơ sài quá, cậu lại bỏ thêm hành tỏi gừng vào, thấy trong tủ lạnh còn rau, cậu bèn thả thêm vài lá rau vào nữa, kết quả thành ra món ăn dở ẹc này. Cậu muốn dùng chút rượu gia vị để nêm nếm, kết quả còn không cẩn thận dùng nhầm xì dầu.

Phải có bản lĩnh kiềm chế bản thân lắm thì mới không phát khùng lên gào lớn thành tiếng!

Nghiêm Duệ nhìn thành quả của cậu, im lặng vài giây.

Dương Trúc định cứu vãn phần nào cho thể diện của mình, "Có lẽ là chín rồi."

Mặc dù không nấu được ngon, nhưng tốt xấu gì thức ăn vẫn chín được! Dù nói vậy nhưng chính bản thân cậu cũng cảm thấy rất ngu ngốc, không đợi thêm được nữa, cậu đỏ mặt muốn đổ đi. Nhưng Nghiêm Duệ cầm đũa, gắp một miếng đưa lên miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng.

Dương Trúc vội cản anh, "Mẹ kiếp, anh đừng ăn thứ đồ ăn dở tệ này..."

Nghiêm Duệ mặt không đổi sắc, kiểm chứng lời cậu nói: "Chín rồi."

Anh xoa đầu Dương Trúc, Dương Trúc đã an phận, nói thầm luộc lên thì ai mà chẳng làm được, bèn tự mình đổ nồi đi, rửa nồi sạch, thêm nước lần nữa, rồi đặt lên bếp đợi bạn trai thể hiện tài năng.

Nghiêm Duệ đánh giá một lát, chợt nói: "Thật ra anh cũng chưa vào bếp bao giờ."

Dương Trúc chấn động nhìn anh.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, Nghiêm Duệ nói: "Không khó đâu, tra cứu một chút là được."



Đúng là không khó, đun nước bỏ muối thái hành cho sủi cảo vào là được, Nghiêm Duệ thành thạo thao tác, Dương Trúc lại ảo não nói: "Khốn kiếp, đơn giản vậy hả, lãng phí năm miếng sủi cảo rồi!"

Nghiêm Duệ chìa một tay ra, ngoắc tay với cậu.

Dương Trúc nói: "Bực ghê!"

"Hôn một cái còn thấy bực không?"

Dương Trúc vội tới gần hôn anh một cái, sau đó mới nói: "Vẫn còn bực!"

Theo dự tính của cậu, cảnh tượng cậu tặng sủi cảo cho Nghiêm Duệ hẳn là ấm áp lãng mạn lắm, ví dụ như trong đêm giao thừa lạnh giá, hai người ngồi bên nhau, cùng chia nhau ăn bát canh sủi cảo nóng hôi hổi, sao đó cậu có thể từ từ, tỉ mỉ chuẩn bị câu từ tỏ tình với Nghiêm Duệ. Sau đó khi hạnh phúc nhất cậu sẽ hỏi Nghiêm Duệ, bọn họ đã cùng nhau ăn sủi cảo vào đêm giao thừa, có phải sau này sẽ mãi mãi bên nhau không.

Có trời mới biết, cậu chưa xuất sư đã ngỏm, chuyện đơn giản như vậy cũng bị cậu phá hỏng được!

Nghiêm Duệ lắng nghe, từ chối cho ý kiến, đặt cái nồi ra sau, nhàn rỗi rửa tay xong mới trả lời Dương Trúc, "Là thiếu hụt cảm giác nghi thức phải không?"

Dương Trúc ấm ức gật đầu.

Nghiêm Duệ xoa mặt cậu, tay anh còn dính nước nên lành lạnh, Dương Trúc bị lạnh co rụt người lại, chợt cọ mặt mình lên tay anh, không biết là thích được anh sờ hay muốn ủ ấm tay giúp anh.

"Những chuyện nhỏ nhặt thế này không cần có cảm giác nghi thức quá." Nghiêm Duệ nói với cậu, "Sau này chúng ta sẽ còn làm điều này bên nhau rất nhiều lần, giống như việc ăn ngủ bình thường vậy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.