Dương Mai rửa sạch tay, đứng bên cạnh hất cằm lên, quan sát Dương Trúc trân trọng xếp từng miếng sủi cảo vào hộp. Cậu xếp được năm miếng thì hơi khựng lại, hình như cảm thấy mình xếp vừa ít vừa xấu, bèn xếp thêm năm miếng nữa, lại dừng lại ra sức liếc nhìn miệng hộp, rồi lại tiếp tục nhồi nhét thêm. Cho đến khi xếp được một nửa hộp, Dương Mai mới lên tiếng nhắc nhở cậu, "Anh xếp nhiều quá rồi đấy!"
Dương Trúc hơi khựng động tác lại, mạnh miệng nói: "Một nửa là anh gói, anh mang đi một nửa cũng không quá đáng!"
"Vậy anh chọn cái mình gói đi chứ." Dương Mai chế nhạo cậu, "Sao chỉ chọn mỗi những miếng đẹp, tất cả đều là em gói."
Dương Trúc lườm cô, "Luyên thuyên, miếng này, miếng này, cả miếng kia nữa, chẳng phải đều do anh tự gói sao?" Cậu chỉ mấy miếng sủi cảo đã xếp giống như chỉ chứng cứ, cảm thấy vẫn chưa đủ, kìm nén mấy giây lại cả vú lấp miệng em nói: "Nếu không có Nghiêm Duệ, anh còn lâu mới làm sủi cảo với em! Không có Nghiêm Duệ sẽ không có sủi cảo! Anh lấy đi cũng thế thôi..."
"Rồi rồi, cũng đâu phải không cho anh mang đi." Dương Mai khua tay, "Làm gì phải cường điệu hóa thế hả, anh Nghiêm Duệ có biết anh thần kinh vậy không?"
Dương Trúc lườm con nhóc đang liến thoắng, cậu thần kinh chỗ nào chứ? Những gì cậu nói đều là thật! Kể cả có Nghiêm Duệ ở đây... Dương Trúc ra sức suy nghĩ, rất tự tin khẳng định, cho dù Nghiêm Duệ ở đây nghe thấy những lời cậu vừa mới nói thì cũng sẽ chỉ thấy cậu đáng yêu! Nếu không nữa thì cũng là bé cún ngốc, dù sao cũng không phải là đồ thần kinh!
Lần này cậu có niềm tin, đang định phản bác thì Dương Mai đã nhìn cậu, đổi chủ đề, "Bây giờ anh đi tặng luôn đấy à?"
Dương Trúc trả lời: "Phải rèn sắt khi còn nóng chứ!"
"Anh không nhìn thử xem bây giờ là mấy giờ rồi, nhà người ta sắp ăn cơm tất niên rồi." Dương Mai cười cậu, "Anh lớn tướng thế này rồi vẫn còn muốn đi ăn chực cơm giao thừa nhà người ta à?"
Vừa nãy Dương Trúc không chú ý thời gian, bây giờ ỉu xìu ngay, rầu rĩ không vui ò một tiếng.
Thật ra cậu muốn đi lắm, muốn cùng ăn tất niên với Nghiêm Duệ, cùng đón giao thừa bên nhau, chỉ nghĩ thôi đã khiến cậu thấy vui rồi. Nhưng buổi trưa cậu đã qua rồi, bây giờ mà lại tới thì không hay cho lắm, còn quấy rầy gia đình nhà người ta nữa...
Đáng ghét, vì sao cậu và Nghiêm Duệ không phải người nhà? Như thế cậu cũng không cần phải suy nghĩ nhiều thế này!
Dương Trúc hằm hè đặt hộp thức ăn lên kệ, đi rửa tay.
Dương Mai nhìn cậu, đắn đo chốc lát rồi nói: "Được rồi, trước tiên dọn bếp đã, bố mẹ sắp về rồi." Bỗng nhiên cô khẽ giọng đi, "Anh còn muốn... làm hòa với họ không?"
Hai anh em vẫn chưa nhắc đến chuyện của bố mẹ, trước sau vẫn luôn né tránh chủ đề này.
Dương Mai hơi thấp thỏm.
Chẳng ai là không muốn một gia đình hòa thuận trọn vẹn cả, cô cũng vậy. Nhưng quan hệ trong nhà đã gượng gạo bao nhiêu năm qua, cô cũng không làm gì được, hiện tại cũng chưa có lập trường, chưa có tư cách... khiến Dương Trúc và bố mẹ làm hòa được.
Nhưng ít nhất cô phải biết Dương Trúc nghĩ thế nào đã——Mặc dù cô có thể đoán được ít nhiều.
Cô siết nắm tay, nhìn chằm chằm Dương Trúc, chờ đợi phản ứng của cậu. Đúng như dự đoán, Dương Trúc trả lời cô rất nhanh, "Làm hòa cái beep!"
Trái tim Dương Mai giật thót lên, cũng không có sau đó nữa.
Dương Trúc không mắng chửi, cũng không xù lông nói "Có quỷ mới muốn làm hòa với họ, con mẹ nó đã không thích rồi mà mày còn nhắc đến vụ này, có phải bị điên không", cùng một loạt câu nói cậy mạnh như một mình tao sống cũng rất vui, làm hòa với bọn họ để làm gì, tiếp tục nhẫn nhịn để bọn họ coi thường người khác sao, vân vân. Dương Trúc trả lời xong thì bất đắc dĩ thu dọn chiến trường, thấy cô đứng im còn thúc giục, "Để một mình anh làm à?"
Dương Mai cũng tới dọn dẹp, một lát sau, cô cũng không thăm dò nữa mà cố ra vẻ bình tĩnh hỏi: "Tối nay muốn ăn cơm cùng nhau không?"
"Không cần, anh mang về phòng ăn." Dương Trúc trả lời, "Nhìn thấy hai người họ thôi đã thấy phiền, ngồi cùng một chỗ chỉ tổ cãi nhau. Cuối năm rồi, không muốn chịu thêm xui xẻo đâu."
Dương Mai ủ rũ, lại cắn răng tiếp tục hỏi: "Chúng ta nấu sủi cảo mà, anh có để ý là làm cho bố mẹ ăn không?"
Dương Trúc kinh ngạc nhìn cô, "Sao em nói linh tinh nhiều thế, gói được bao nhiêu thì cứ ăn bấy nhiêu, không được à?" Cậu chậm chạp phản ứng, lại thấy vui, lấy những miếng sủi cảo mình chuẩn bị cho Nghiêm Duệ ra khoe khoang, "Dù sao thì một nửa anh mang đi! Anh ăn mấy miếng đẹp, em và bọn họ ăn miếng xấu, ha ha ha ha dù sao anh cũng không chịu thiệt!"
Dương Mai bị phản ứng khác thường của cậu dọa sợ, nhất thời không biết nên đáp trả thế nào.
Nhưng lần này hiếm khi Dương Trúc thông minh, cậu đặt hộp xuống, gãi đầu gãi tai nói với cô: "Yên tâm đi, anh sẽ không so đo chuyện này với em, chắc anh lập dị lắm trong lòng em rồi ha?" Ngẫm lại bản thân mình trước đây, hình như rất hay để tâm mấy chuyện vụn vặt, cậu bèn nói nhanh sang chuyện khác, "Bây giờ anh đã nghĩ thông suốt rồi! Không còn muốn quan tâm nhiều đến họ đâu! Em cũng không cần lúc nào cũng phải canh cánh chuyện này trong lòng."
Dương Mai hoang mang hỏi: "Vậy dự định hiện tại của anh là gì?"
"Cách xa bọn họ ra, hai người họ không gây sự với anh, anh cũng sẽ không cãi nhau với họ. Đợi khi nào anh lên đại học thì coi như được giải phóng! Đi rồi thì không còn phiền não nữa!" Dường như cậu nhớ ra chuyện gì đó vui lắm, dương dương đắc ý nói: "Chắc em không biết đâu, anh đã bắt đầu tiết kiệm tiền rồi!"
Đến lúc đó cậu sẽ cùng Nghiêm Duệ cao chạy xa bay, tự do tự tại với nhau, trải qua một cuộc sống hạnh phúc và sảng khoái, ai còn nhớ đến mấy chuyện phiền lòng này chứ.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Dương Trúc lại tốt lên. Cậu vô thức cảm thấy mình đúng là một người dễ thỏa mãn, chỉ nghĩ đến Nghiêm Duệ chút thôi cũng cảm nhận được mọi thứ đều rất tốt đẹp, rất có hi vọng.
Dương Mai lấy lại tinh thần khỏi trạng thái sững sờ, cũng không nói rõ được tâm trạng của bản thân mình thế nào, dường như là thất vọng, lại vừa giống như nhẹ nhõm. Cô nói "Cũng không tệ", mất tập trung bật bếp từ lên chuẩn bị nấu sủi cảo. Dương Trúc ôm điện thoại đi tán gẫu với Nghiêm Duệ, trước khi rời bếp thì nhớ ra, bèn quay đầu gọi Dương Mai, "Không được, hay em nấu cho anh một ít trước đi! Trưa nay bận suốt, anh đói!"
Sau đó mới ung dung ra ngoài, mở WeChat lên, đúng lúc nhìn thấy Nghiêm Duệ gửi lời khen ngợi tới.
Muộn thêm một chút bố mẹ mới về, thậm chí còn đặt khách sạn giao món ăn đến. Dương Trúc ló đầu ra lặng lẽ nhìn, cơm tất niên bày đầy bàn, mùi thơm bay từ tầng một lên tầng hai, lởn vởn xung quanh khiến cậu không nhịn được hít sâu một hơi. Trong lúc bố mẹ tạm thời vắng mặt, cậu nhanh chóng lao xuống tầng, quét sạch đồ ăn mình muốn ăn, lại bưng một tô lớn đồ ăn ngon về phòng. Dương Mai sợ cậu không kịp, thấy vẫn chưa đủ nên cô còn đặc biệt bưng một bát canh lên giúp cậu.
Đón giao thừa hàng năm đều như vậy, hoặc phải nói mỗi khi người nhà họ dùng cơm đều là thế này. Dương Mai còn có thể miễn cưỡng chịu được, nhưng với bố mẹ thì cậu thật sự không thể nào yên bình ngồi một chỗ được, cứ gặp bố là hai người họ rùm beng cả lên, nhìn thấy ánh mắt thất vọng và trách cứ của mẹ là cậu thấy tức giận, vì thế Dương Trúc chỉ ăn cơm trong phòng mình.
Dương Trúc đã từng cảm thấy vô cùng căm phẫn, tủi thân và buồn bã, những tâm trạng tiêu cực này như mây đen bao trùm lấy cậu, ép cậu gắt gỏng, bất bình, cõi lòng ngập tràn sự phẫn nộ, không nhìn thấy con đường phía trước, không thể thở nổi.
Nhưng bây giờ cậu đã nghĩ thông suốt rồi, quay đầu lại nhìn cũng chỉ cảm thấy đến vậy mà thôi.
Không có gì ghê gớm cả! Cậu đã là một người rộng lượng rồi!
Dương Trúc ngồi trước bàn học ăn không biết trời biết đất gì nữa, một tay bận xúc đồ ăn, một tay bận lướt Weibo xem video. Khi ăn Nghiêm Duệ sẽ không xem điện thoại, đương nhiên sẽ không trả lời tin nhắn của cậu. Dương Trúc không chịu nổi cô đơn quấy rầy anh, gửi tin nhắn đầy màn hình livestream ăn uống. Cho đến 8 giờ, cuối cùng Nghiêm Duệ mới mở điện thoại ra, trả lời cậu: "Đáng lẽ ra buổi chiều không nên để em về."
Dương Trúc: "?"
Nghiêm Duệ ngồi trên ghế sô pha, ti vi đang bật, không khí rất vui vẻ và náo nhiệt. Bố Nghiêm mở chai bia, vừa ba hoa chích chòe múa tay cười nói với mẹ Nghiêm anh uống hết được một chai này thật đấy. Mẹ Nghiêm trách móc ông xem chương trình cuối năm còn uống bia, giận dỗi không ngồi với ông nữa mà chuyển sang ngồi cạnh Nghiêm Duệ.
Hai vợ chồng ve vãn tán tỉnh nhau cách một đứa con trai, Nghiêm Duệ đang chậm rãi kéo màn hình điện thoại lên, xem lại một lần nữa những tin nhắn Dương Trúc gửi, đánh chữ trả lời: "Em ăn một mình à?"
Vì không muốn phá hỏng không khí ngày lễ, cậu đã cố tình không nói ra, từ bỏ cơ hội được làm nũng tốt nhất, không ngờ Nghiêm Duệ vừa đoán đã trúng ngay!
Nghiêm Duệ không trả lời cậu, chỉ sờ môi, ngón tay gõ lên màn hình.
"Cạch."
"Cạch."
Đột nhiên anh đứng phắt dậy, vào phòng chốc lát, khi đi ra mẹ Nghiêm mới nhận ra có gì đó sai sai, nghi ngờ hỏi: "Lạnh vậy hả? Còn phải mặc áo khoác nữa à con?"
Nghiêm Duệ nói: "Bên ngoài lạnh lắm."
Anh sửa lại cổ áo, nói: "Con ra ngoài một chuyến ạ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]