Sung sướng trải qua một buổi sinh nhật đầy trông mong, cuối cùng Dương Trúc đứng không vững được Nghiêm Duệ đỡ vào phòng nghỉ ngơi. Cậu nằm trên giường, ợ một hơi vừa có mùi bia vừa có mùi sữa, thấy kỳ cục chết đi được. Nghiêm Duệ đi qua đi lại trong phòng, không biết đang làm gì nữa. Một lúc sau, quầng sáng dịu dàng trên trần nhà tạo thành một vòng tròn đầy màu sắc, dần dần... như thể đang sà xuống. Cậu chậm rãi nhấc tay lên muốn chạm vào, nhưng không nắm được gì cả, qua vài giây, một bàn tay đẹp chìa sang nắm chặt lấy tay cậu.
"Ngồi dậy nào." Nghiêm Duệ nói với cậu, "Đi tắm thôi."
Đúng rồi, cậu uống bia, toàn thân đều bốc mùi. Dương Trúc ì ạch nghĩ ngợi, hình như cũng hơi khó ngửi, nên đi tắm rửa thôi. Vì thế cậu chống người bò dậy, lảo đảo vài phen lại ngồi xuống, Nghiêm Duệ ngồi bên cạnh ôm lấy eo cậu, để cậu dựa vào mình.
"Nghỉ ngơi chút đã." Nghiêm Duệ còn nói, "Anh lấy quần áo giúp em rồi, để trong phòng tắm."
Hóa ra vừa nãy Nghiêm Duệ cứ đi tới đi lui là để làm việc này. Dương Trúc cười khúc khích, tựa đầu lên vai anh, nói: "Anh phục vụ chu đáo thế! Em chả cần làm gì nữa!"
Nghiêm Duệ rất nuông chiều phụ họa theo cậu, "Em là Thọ Tinh(*),làm ít việc thôi."
(*) Người Việt mình hay gọi là ông Thọ, người Nhật gọi là Thọ Lão Nhân. Đây là một ngôi sao khó nhìn thấy ở phía bắc Trung Quốc, có màu đỏ nằm gần chân trời phương nam,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-an-noi-cuc-suc/2859456/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.