Sáng hôm sau đương nhiên là vẫn không xảy ra chuyện gì. Đồng hồ báo thức của Nghiêm Duệ kêu lúc 5 giờ 50 phút, vừa kêu hai tiếng đã bị nhấn tắt. Dương Trúc vẫn như chú lợn con ngủ không biết trời trăng gì sất. Đến khi Nghiêm Duệ chạy bộ buổi sáng trở về, Dương Trúc mới đội quả đầu bù xù như lông gà mơ màng mở mắt.
Cậu sờ người anh em không hề chào cờ sáng nay của mình, vừa nhìn sang Nghiêm Duệ đã thấy anh quần áo cực kỳ chỉnh tề.
Dương Trúc kêu bốn tiếng ủa ủa ủa ủa, còn tưởng sẽ phát sinh chuyện gì chứ. Báo hại cậu đêm qua trước khi ngủ còn dành ra hẳn gần mười phút để tưởng tượng, vắt hết cả óc nghĩ xem phải làm gì, chán quá ò!
Nghiêm Duệ nhấc cậu dậy khỏi giường, nói: "6 giờ 20 phút rồi, rời giường rửa mặt ăn sáng nào."
Lúc tới cậu không mang theo đồng phục nên chỉ có thể mặc đồ của Nghiêm Duệ, cũng may cỡ áo đồng phục của cậu chỉ kém anh một số, hơi rộng hơn chút thôi. Dương Trúc rề rà cởi quần áo thay đồng phục, không biết tâm trạng ra sao mà động tác chậm rì, cởi trần như nhộng rồi mới không thể chờ nổi nữa quay đầu lại nhìn, không ngờ Nghiêm Duệ quay lưng về phía cậu, đang thu dọn cặp sách.
Dương Trúc hậm hực vứt quần áo sang một bên, rất có ý kiến mà thô lỗ mặc áo phông lên. Nghiêm Duệ quay đầu lại đúng lúc cậu đang quay lưng về phía anh, thân trên còn đang chiến đấu với tay áo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-an-noi-cuc-suc/2859431/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.