Ánh mắt Nghiêm Duệ dịu đi.
Anh đắn đo một lát rồi nhẹ nhàng hôn lên chiếc tai cún, như vậy Dương Trúc sẽ không phát hiện ra sự thay đổi cảm xúc của anh. Nhưng chỉ qua một giây, anh lại nới lỏng tay, nâng mặt Dương Trúc lên.
Hai đôi mắt nhìn vào nhau, anh nhìn thấy sự chân thành ngốc nghếch của Dương Trúc, Dương Trúc nhìn thấy sự dung túng dịu dàng của anh.
"Khi kích động cậu vẫn có thể cãi nhau với tôi, nhưng tôi sẽ không tranh cãi với cậu." Nghiêm Duệ nói: "Vĩnh viễn không."
Dương Trúc như tan chảy trong ánh mắt của anh, hô hấp kéo dài, chậm rãi nói: "Cứ coi như cậu và tôi có cãi nhau thì kiểu gì cũng sẽ làm lành nhanh thôi."
Nghiêm Duệ nói: "Ừ."
Anh đã nói ra khỏi miệng thì đó là hứa hẹn, Dương Trúc không cần phải truy hỏi đó là thật hay không. Khúc dạo ngắn này khiến Dương Trúc bỗng nhiên có sức mạnh, cũng nảy sinh rất nhiều vấn đề cần cân nhắc. Cậu muốn Nghiêm Duệ hiểu rõ hơn, bèn mở miệng: "Tôi cũng không muốn làm hòa với họ lắm, chi bằng phải nói là, nghĩ đến cảnh "con trai ngoan và bố mẹ yêu thương lẫn nhau" với họ thôi là tôi đã thấy hơi buồn nôn."
Ngoại trừ Nghiêm Duệ ra, Dương Trúc rất khó chịu với bất kỳ kiểu cách sến sẩm nào. Vừa nghĩ đến cảnh tượng cả nhà bọn họ sống chung hòa thuận, bố cậu quan tâm cậu với thái độ hòa nhã, mẹ cậu lại dịu dàng dặn cậu phải ăn cơm tử tế, những thứ từng xảy ra với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-an-noi-cuc-suc/2859429/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.