Tối đến, bố Nghiêm cũng về đến nhà. Ông là một người đàn ông trung niên cao lớn hơi mập, nụ cười tươi tắn, mặc vest đeo cà vạt, áo sơ mi phình ra thành đường cong nhờ cái bụng bự. Dương Trúc dính chặt mắt vào bụng ông không dời đi nổi, ông cũng không giận, Dương Trúc tự thấy thất lễ mà vội vàng đảo mắt đi, ông liền bật cười, mời cậu cùng đi dạo sau bữa tối.
Bọn họ cùng ăn tối, Dương Trúc khăng khăng muốn bưng giúp thức ăn, sau khi ăn xong thì lau bàn, rồi sau đó cùng dắt chó đi dạo tán gẫu dưới chung cư. Tiểu Bạch ngẩng đầu ưỡn ngực đi phăm phăm đằng trước, dây dắt chó lúc nào cũng căng ra đến mức thẳng tắp.
Không khí tối thu ở chung cư mát mẻ, cư dân túm năm tụm ba lại. Thỉnh thoảng bố Nghiêm gặp phải người quen thì cười rạng rỡ bắt chuyện, có người hỏi đến Dương Trúc, ông giới thiệu đây là bạn học của con trai. Dương Trúc biết giọng người ta khi không thích mình sẽ thế nào, lại chưa học được cách thích ứng với ý tốt của người lạ nên từ đầu đến cuối không dám tách khỏi Nghiêm Duệ nửa bước, khi nói chuyện thỉnh thoảng còn ngắc ngứ.
Gió thổi hơi lạnh, thấy cậu vừa xoa mũi, Nghiêm Duệ bèn dẫn cậu về nhà mình trước.
Dương Trúc vừa đi về phía trước vừa thở hắt ra, tay xoa ngực mấy lần.
Nghiêm Duệ nói: "Mỗi lần gặp người mới quen cậu đều xấu hổ vậy à?"
"Xấu hổ đâu!" Dương Trúc phản bác theo bản năng, "Thì tôi... do không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-an-noi-cuc-suc/2859425/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.