Buổi trưa ăn cơm ở nhà Nghiêm Duệ, hai người bị mẹ Nghiêm kêu ca vài câu nhốt mình trong phòng không biết làm cái gì mà ra ăn cơm thôi cũng lâu thế, chắc không phải học mà là lén lút chơi game!
Nói vậy cũng không sai. Dương Trúc cúi gằm đầu không dám nhiều lời, cậu đè Nghiêm Duệ xuống giường hôn rất lâu, hai người lại ôm nhau lăn giường, không lâu sau lại chào cờ lần nữa.
Giống như đang chơi trò nụ hôn tình đầu, tích góp điểm kinh nghiệm.
Cả người Dương Trúc cứ thấy không bình thường, vốn dĩ cậu ăn cơm ở nhà người ta, bầu không khí bữa cơm còn hài hòa như thế, theo lý mà nói tâm trạng hẳn phải cảm động hay phấn chấn hơn mới phải. Nhưng trước đó không lâu cậu và Nghiêm Duệ vừa mới xác lập quan hệ, lại còn hôn, ôm rồi yêu đương vụng trộm trong phòng Nghiêm Duệ nữa...
Không được, cậu không được nghĩ đến nữa, nghĩ nữa là chết, cậu sẽ không kiểm soát được gương mặt xấu xí của mình mất, mặt đỏ lên thì phải làm sao? Khỏi cần nghĩ cũng biết cô sẽ hỏi "Tiểu Dương à sao mặt con lại đỏ thế, có phải nghĩ đến chuyện gì vui không?" gì gì đó, sao mà cậu trả lời được, không thể mở miệng!
Dương Trúc và cơm nhanh hơn rồi trốn vào phòng của Nghiêm Duệ, mất tập trung nghịch điện thoại. Mãi lâu sau Nghiêm Duệ mới vào, cậu ngẩng đầu hỏi: "Cậu ăn cơm ở nhà sao lâu thế?"
"Rửa bát giúp mẹ." Nghiêm Duệ đáp.
"..." Điện thoại di động của Dương Trúc rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-an-noi-cuc-suc/2859423/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.