!!Lưu ý: Có cảnh công bóp cổ thụ!!
"Theo tôi?" Nghiêm Duệ để tâm đúng hai chữ này, hỏi lại: "Theo tôi thế nào?"
Dương Trúc không có dũng khí nhìn Nghiêm Duệ, tầm nhìn chỉ có thể dừng trên ngực anh, hoặc là xuống chút nữa, đến mũi giày hai người. Đứng quá gần nhau, chân trái cậu giẫm giữa giày Nghiêm Duệ, không hiểu sao cậu thu chân lại nửa bước.
"Là cậu muốn gì thì đều có thể tìm tôi." Dương Trúc cứng ngắc nói.
Nghiêm Duệ đáp ừm một tiếng bằng âm điệu bình thản. Bỗng nhiên đôi giày thể thao trắng trong tầm mắt Dương Trúc giẫm về phía trước một bước, dứt khoát và ngang ngược, chân còn lại cũng theo sát phía sau. Nghiêm Duệ tiến lên trước, Dương Trúc vô thức ngửa người ra sau, lùi lại theo thế tiến công của anh.
Nhưng không thể lùi được, sau lưng cậu là bức tường, cậu chỉ mới luống cuống lùi vài bước là đã bị đè gắt gao lên tường.
"Cậu có biết nói lung tung sẽ có hậu quả gì không?" Nghiêm Duệ trầm giọng, "Đều có thể là thế nào?"
Trước đây bọn họ cũng từng gần nhau như thế này. Lần đó là cậu đá đấm lung tung, tìm kiếm được sự an ủi của Nghiêm Duệ trong bóng tối. Còn lần này là Nghiêm Duệ chủ động, hơi thở ngập tràn sự áp bức bao trùm.
Dương Trúc không tài nào nhúc nhích được. Cậu nhìn thấy thấy tay Nghiêm Duệ giơ lên từng chút từng chút một, đỡ lấy cằm cậu, ép cậu ngẩng đầu lên.
Ngón tay ấy lạnh lẽo, chênh lệch khá lớn với nhiệt độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-an-noi-cuc-suc/2859417/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.