Dương Trúc cúi đầu, dịch chuyển ánh mắt từng chút từng chút một nhìn lại tên sách một lần nữa, hai chữ SM in hoa cực kỳ chói mắt, nó khiến cậu cảm thấy khó chịu hơn cả những đề bài khó giải không ra hay những công thức khó học thuộc.
Cậu cố mấp máy môi vài lần, ánh mắt đảo sang chỗ khác nhưng lại quay về.
Nếu là người khác giấu loại sách này trong phòng, có khi người phát hiện ra cũng chỉ cười ha ha nói đùa khẩu vị mày đủ nặng. Có ai nghiêm túc không? Nửa thân dưới của đám con trai trong tuổi dậy thì đều rất manh động, xem chơi mấy thứ kích thích cũng không có gì kỳ lạ.
Nhưng nếu chuyện này xảy ra với Nghiêm Duệ thì không còn giống vậy nữa.
Cửa phòng không khóa, nắm cửa vang lên tiếng khẽ từ bên ngoài, cửa bị đẩy ra. Tiếng bước chân quen thuộc tiến vào, Dương Trúc nhận ra Nghiêm Duệ tới, hoang mang nhìn lại tên cuốn sách lần nữa.
Đến lần thứ tư nhìn tên sách, cậu giống như trải qua một cú sốc muộn màng, trong đầu như có động đất cấp mười, nhảy dựng lên, đụng vào ghế dựa, cuốn sách cầm trong tay bất cẩn rơi xuống mặt đất.
Âm thanh "bộp" không nhẹ cũng không nặng lại khiến toàn thân cậu cứng ngắc.
Nghiêm Duệ cũng dừng bước tại cửa phòng.
Trong chớp mắt, Nghiêm Duệ đi tiếp, anh đóng cửa phòng lại, đi tới như bình thường, đặt đĩa hoa quả trong tay lên mặt bàn. Dương Trúc không dám nhìn anh, không dám ngẩng đầu, cứ mãi trong trạng thái cứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-an-noi-cuc-suc/2859416/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.