Tây Viện, Học Viện Sử Học Quốc Gia
Trong lúc các em học sinh đang bận bịu làm bài thi thì tại hành lang ở Tây viện, có một người đàn ông cao tuổi, đầu tóc bạc phơ với bộ râu dài tới cổ áo, bàn tay lấm tấm vết đồi mồi, từ xa xa trông như một ông bụt trong các câu truyện cổ tích xưa kia, bước đi mau lẹ có mục đích. Ông ta bỗng dừng lại trước một cửa phòng, nâng tay gõ vào chiếc cửa gỗ hai tiếng cộc cộc to rõ.
“Mời vào.” Một giọng đàn ông trung niên trầm trầm từ trong phòng vọng lại, cho phép người ngoài cửa tiến vô.
Ken két.
Tiếng cửa mở kẽo kẹt kêu lên. Người đàn ông cao tuổi nhẹ nhàng đẩy cửa vào và nhanh chóng khép cánh cửa lại sao lưng ông.
Đây là một căn phòng nhìn có chút bừa bộn, những sợi dây điện màu đen nằm chằn chít, quấn quéo lộn xộn, trườn bò vào nhau như những con lươn trên mặt đất, nối liền các thiết bị điện tử đầy phức tạp và những chiếc máy vi tính cầu kỳ, hiện đại lại với nhau.
Trên trần nhà được lắp ráp mười mấy chiếc máy chiếu ánh sáng đang chiếu những hình ảnh sống động về những gì đang diễn ra trong khuôn viên học viện thẳng lên dãy tường trắng như mây trước mặt chúng.
Trong phòng chỉ có mỗi người đàn ông trung niên đang đứng trước dãy tường trắng, chắp tay sau lưng, chăm chú quan sát một màn hình đang phất phớ phản chiếu trên tường.
“Thầy viện trưởng,” người đàn ông cao tuổi không để ý tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loc-xoay-thoi-gian/2524900/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.