Bình Dục đặt xô nước trước cửa, lại liếc nhìn Lâm ma ma lúc này đang ngáy như sấm thì không màng ánh mắt kinh ngạc của Phó Lan Nha mà đi tới trước người nàng, ngồi xổm xuống ôm vai nàng nhìn kỹ mắt nàng hỏi, “Còn đau không?”
Phó Lan Nha giấu đi ánh mắt kinh ngạc, lẳng lặng mà nhìn hắn. Thấy hắn đến tìm nàng rất vui nhưng rõ ràng khi ở Thương Châu hắn đã đồng ý sẽ không ám toán Lâm ma ma nữa thế mà tối nay hắn lại giở trò cũ. Tuy nói thuốc này tới nhanh đi cũng nhanh, lại không có tổn hại gì nhưng cứ nghĩ tới chuyện hắn quỷ không biết thần không hay đánh thuốc mê Lâm ma ma là nàng lại không nhịn được sinh ra bất mãn, mím miệng không nói.
Bình Dục tự nhiên biết nàng đang tức cái gì, nhưng hắn lại làm ra vẻ không biết và cẩn thận cầm tay đang che mắt của nàng kéo xuống, nghiêm túc đánh giá con mắt hơi đỏ lên của nàng. Sau đó hắn lấy trong tay áo ra một vật rồi nhìn nàng nói: “Mắt nàng có cát rơi vào, cái này không thể coi thường đâu. Thuốc này là ta lấy được chỗ Vinh tướng quân, có tác dụng trị cát bay vào mắt. Nàng nằm xuống đi để ta nhỏ thuốc cho nàng.”
Hắn cũng khổ tâm, lại khiêm tốn đến mức này nên Phó Lan Nha lại mềm lòng. Nàng liếc hắn một cái, sau đó mới hơi tủi thân ừ một tiếng và nhẹ nhàng gật đầu.
Đáy lòng Bình Dục tức khắc mềm nhũn theo. Hắn biết rõ Phó Lan Nha ở trước mặt người khác cực kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loc-mon-ca/1806339/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.