Song Nhi từng nghe Vi Tiểu Bảo nói đến chuyện kho tàng cùng longmạch, nhưng khi thị giáp những mảnh giấy vụn rất khó khăn thành bức địađồ, thị đã nghĩ đến Lộc Đỉnh Sơn tất có chuyện gì trọng đại. Bây giờ thị nghe gãnói vậy rồi cặp lông mày nhăn tít lại, liền tìm lời khuyên giải:- Thưa tướng công! Vụ này đã bị quan binh ngoại quốc tìm đến trước rồi thìchẳng còn cách nào nữa. Bọn cường đạo ngoại quốc đã hung ác vô cùng lại cósúng ống khủng khiếp thì hai người chúng ta dĩ nhiên không địch lại.Vi Tiểu Bảo thở dài:- Vụ này thật quái dị! Sau khi chúng ta giáp lại thành địa đồ mấy bữa rồi đốtđi ngay, sao còn tiết lộ cơ mật? Vụ này ... trời ơi! Ngu ơi là ngu...Gã vừa nói vừa giơ tay lên tự cốc vào đầu mình.Song Nhi giữ lấy tay gã cất tiếng ôn nhu hỏi:- Tướng công! Tướng công làm sao vậy?Vi Tiểu Bảo đáp:- Ta e rằng sau khi giáp thành địa đồ có người dòm trộm thấy. Ta đã sai LụcCao Hiên và ủy Tôn Giả bảo vệ cho cô, nhất định hai thằng cha đó ngấm ngầmdòm trộm.Song Nhi ồ lên một tiếng rồi nói:- Thế thì đúng rồi. Những lúc tiểu tỳ ngủ đi, nhất định bọn chúng đã dò trộm.Vi Tiểu Bảo cười nói:- Cô là một con tiểu nha đầu xinh đẹp mà ngủ đi thì hai con quỷ già háo sắcđó nhất định ngó lén rồi.Song Nhi không khỏi phì cười đáp:- Tiểu tỳ bảo chúng dòm trộm địa đò.Vi Tiểu Bảo cười hì hì không ngớt, trong lòng gã tính thầm:- Hai thằng cha Lục, ủy dòm trộm địa đồ rồi chạy về báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loc-dinh-ky/1366112/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.