Vi Tiểu Bảo luống cuống đáp:- Dạ dạ!Hai chân gã nhủn ra ngồi phệt ngay xuống. Nước trà trong chung đổ ra làmướt một mảng vạt áo.Đàn ông thiên hạ thấy mặt người đẹp thường lâm vào tình trạng hồn lạcphách xiêu, nàng được chứng kiến nhiều rồi nên không để ý. Nhưng Vi Tiểu Bảo,một gã thiếu niên mới mười lăm mười sáu tuổi, cũng bị dung quang tuyệt thế củanàng làm cho mê mẩn, khiến nàng không nhịn được, tủm tỉm cười nói:- Vi đại nhân tuổi nhỏ tài cao, tưởng Cam La ngày trước mới mười hai tuổi đãlàm thượng khanh ở nước Tần cũng chẳng thể hơn được.Vi Tiểu Bảo đáp:- Tại hạ không dám! Trời ơi! Chẳng hiểu Tây Thi, Dương Quý Phi ngày trướcthế nào mà thiên hạ đua nhau tâng bốc, nhưng tại hạ nhất quyết còn thua nươngtử xa lắm.Người đẹp giơ tay áo lên che nửa mặt ngọc mỉm cười. Cử động này tưởngchừng bao nhiêu vẻ đẹp đều hiện ra. Nàng nghiêm trang nói:- Mỹ sắc làm hư việc nước, xưa đã thế mà nay cũng thế. Con người bất tườngtự hận mình được trời ban cho tấm dung nhan khuynh quốc chỉ tổ làm đau khổ lêdân trong thiên hạ. Vì thế mà mấy năm gần đây tiện thiếp giam mình vào chốn ammây, làm bạn cùng thanh đăng cổ phật, khổ tâm sám hối. Hỡi ơi! Tiện thiếp dù khuatan mõ gỗ, niệm nát chân kinh cũng không đủ đền tội trong muôn một.Nàng nói tới đây vành mắt đỏ hoe rồi không nhịn được để hai hàng châu lệtuôn rơi.Vi Tiểu Bảo không hiểu những câu nàng nói có ẩn ý gì. Gã chỉ biết lúc nàngmỉm cười như ánh thần quang, chia rồi lại hợp, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loc-dinh-ky/1366089/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.