Công chúa cười khanh khách đứng dậy nói:- Ðược rồi . Vậy ca ca dìu tiểu muội đưa về phòng. Tiểu muội bị đòn đau quá không đi được nữa.Vi Tiểu Bảo đáp :- Ta không dìu.Công chúa vịn vào tường từ từ bước ra, miệng hỏi:- Hảo Quế Tử . Ngày mai lại đến chơi nữa, được không?Ðột nhiên chân trái nàng khụy xuống.Vi Tiểu Bảo vội đỡ lấy người nàng.Công chúa nói:- Phiền ca ca kêu dùm hai tên thái giám đỡ tiểu muội về phòng.Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:- Nếu kêu thái giám e rằng động tới Thái Hậu. Mụ mà tra ra công chúa bị thương tất mình phải tội chết chém.Gã liền đỡ công chúa dậy, nói:- Ðể ta dìu ngươi về phòng là xong.Công chúa cười đáp :- Hảo Quế Tử. Ða tạ đại ca .Nàng dựa vào vai gã đi về phía Tây. Chỗ ở của Công chúa tại mé Tây cung Từ Ninh, cạnh cung Thọ Khang. Hai người chậm chạp đi gần đến cung Từ Ninh.Vi Tiểu Bảo nghĩ tới Thái Hậu lại sợ run lên. Gã chỉ mong đưa công chúa về là lập tức trở gót chạy liền. Hai người đang đi trên dãy hành lang, đột nhiên công chúa thổi hơi vào tai Vi Tiểu Bảo. Gã đỏ mặt nói:- Không... Ðừng làm thế..Công chúa hỏi:- Tại sao? Ta có đánh ngươi đâu?Nàng nói rồi khẽ ngoạm vào tai trái gã, thò đầu lưỡi ra mà liếm nhẹ nhàng.Vi Tiểu Bảo thấy buồn, tê tê khó chịu, gắt:- Ngươi mà cắn ta đau thì vĩnh viễn ta không trông mặt ngươi nữa. Ðại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.Công chúa định cắn đứt tai trái gã nhưng nghe gã nói câu này không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loc-dinh-ky/1366037/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.