Cả đoàn bảy người đi một lúc, bỗng nghe tiếng nước chảy bì bõm thì ra đã đến bờ sông. Ðoàn người ngược dòng đi lên chừng nửa dặm bỗng ngó thấy một căn nhà nhỏ.Bảy người mừng rỡ khôn xiết, tăng gia cước lực chạy nhanh hơn.Khi đến gần nhìn rõ thì đây không phải là toà nhà mà là một miếu, tường xiêu vách đổ. Ðang lúc mưa rào tầm tã mà gặp toà miếu này để ẩn mưa thì dù dột nát đến đâu cũng còn hơn ở ngoài trời.Cửa miếu đã tan nát. Mọi người vào trong bỗng ngửi mùi hôi hám xông lên nồng nặc .Phương Di phải gắng gượng đi một lúc khá lâu, vết thương ở trước ngực nàng lại nổi cơn đau cực kỳ khó chịu. Bất giác nàng chau mày nghiến răng.Từ Thiên Xuyên bẻ những mảnh bàn ghế bằng gỗ trong miếu đốt lửa lên để mọi người hơ quần áo .Trên trời mây đen mỗi lúc một dày, trận mưa mỗi lúc một lớn.Từ Thiên Xuyên đã chuẩn bị rất chu đáo . Lão lấy lương khô trong bọc ra chia cho mọi người ăn.Mộc Kiếm Bình nhìn Vi Tiểu Bảo cười hỏi:- Lúc nãy đại ca đã động chân động tay vào bánh lạt của Lưu sư ca?Vi Tiểu Bảo trợn mắt lên hỏi lại:Ðâu có? Ta làm gì mà bảo đụng chân đụng tay vào?Mộc Kiếm Bình hỏi:- Hừ! Ðại ca còn không chịu nhán ư? Thế thì làm sào Lưu sư ca lại trúng thuốc mê té xỉu?Vi Tiểu Bảo vẫn không chịu, cãi:- Y trúng thuốc mê đâu? Trúng lúc nào mà sao ta không thấy gì hết? Y vẫn bình yên ngồi đó thôi !Mộc Kiếm Bình bĩu môi nói:- Ðại ca lại giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loc-dinh-ky/1366012/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.