Cũng may hôm nay có Tiểu Hiên đi cùng cô, nếu không cô thật sự không biết mình sẽ ra sao. Tiểu Hiên ở bên cạnh kéo bàn tay của cô lại hỏi: “Cậu sao vậy? Lo lắng sao?”
“Có chút lo lắng.” Tiêu Dao nói.
Tiểu Hiên đương nhiên hiểu, nhưng cô không thể nói được gì vào lúc này hết. Tiêu Dao còn trẻ như vậy mà đã gặp chuyện này thật sự ông trời đối với cô không công bằng chút nào.
Cửa phòng bệnh trước mặt có người mở ra, một người phụ nữ gương mặt nhợt nhạt từ đó bước ra. Hai bàn tay cô ấy nắm chặt vào cánh tay của người bên cạnh, Tiêu Dao nhận ra người đó, đó chính là đàn chị khóa trên của cô. Hôm trước cô còn gặp chị ấy ở hiệu thuốc, không ngờ hôm nay lại gặp chị ấy ở nơi này.
“Cậu đừng buồn, bỏ đứa bé đi là vì cậu không thể lo cho nó được, không sao hết. Nếu có trách hãy trách người đàn ông đã bỏ rơi cậu, anh ta là một tên khốn khiếp.” Người đi bên cạnh đàn chị nói.
Đàn chị gật đầu trông rất mệt mỏi, tất cả sức lực đều dồn hết về phía của cô bạn bên cạnh. Hai người họ cứ thế bước đi dưới ánh mắt tò mò của Tiêu Dao, không, phải nói là ánh mắt bất ngờ.
Thì ra đàn chị cũng tới đây để bỏ đứa bé. Vì chị ấy không thể nuôi đứa bé hay là vì ba của đứa bé không cần chứ? Tiêu Dao không khỏi cau mày, nếu mắc bệnh giống cô và không thể nuôi thì còn có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-tinh-dong-mau-toi-loi/2791925/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.