“Nếu nói là may mắn thoát chết một lần thì có thể thoát lần thứ hai được không? Đây là câu hỏi mà rất nhiều người muốn hỏi chính số phận của mình.”
…
Nước mắt cô bắt đầu chảy ra, thầm nói ở trong lòng: Mẹ xin lỗi, thật sự xin lỗi con rất nhiều. Nếu có kiếp sau mẹ mong rằng con hãy đến làm con của mẹ, khi đó mẹ sẽ chăm sóc con thật tốt, yêu thương con thật nhiều.
Lúc này bên ngoài có người đẩy cửa bước vào khiến cho bàn tay của bác sĩ bỗng nhiên dừng lại. Tiếp sau đó là điện thoại trong túi Tiêu Dao vang lên, Tiểu Hiên cầm điện thoại lên và nghe. Sau khi nghe xong đôi mắt cô ấy trợn tròn lên đầy bất ngờ, cô ấy hỏi đi hỏi lại với người ở trong điện thoại nhiều lần:
“Anh chắc chứ? Anh chắc chắn những gì mình đang nói là đúng phải không? Anh không đoán sai đúng không? Nếu anh lại đoán sai anh sẽ hại chết hai mạng người đấy?”
Tiểu Hiên tắt điện thoại, cũng đẩy bác sĩ đang ngồi bên cạnh Tiêu Dao ra. Cô đến bên cạn của Tiêu Dao gọi cô:
“Tiêu Dao, cậu tỉnh lại đi. Cậu có nghe thấy tớ gọi không vậy? Cậu mở mắt ra đi, cậu không có bị bệnh ung thư. Bác sĩ hôm đó nói tờ bệnh án đó của cậu là nhầm với một người có tên cùng với cậu. Tiêu Dao, cậu tỉnh lại đi. Cậu nghe thấy tớ nói gì đúng không? Tiêu Dao?”
Tiêu Dao mơ màng nghe thấy tất cả, nhưng cô không thể mở mắt ra được vì thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-tinh-dong-mau-toi-loi/2791923/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.